Chương 44

Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày

Loan Kính 10-10-2025 07:03:08

"Việc đã xong xuôi cả rồi?" Giọng hoàng đế trầm thấp, mang theo một chút bất mãn. Thuỵ An công công đem mọi chuyện xảy ra tối nay tường thuật lại tỉ mỉ cho hoàng đế. "Đồ vô dụng!" Hoàng đế giận dữ đập bàn một cái, khiến chén trà trên bàn bật lên. "Trẫm sai ngươi đến phủ Định Quốc Công, ngươi lại không tìm nổi cả ngọc tỷ!" Thuỵ An công công sợ hãi run rẩy toàn thân, vội quỳ rạp xuống đất: "Bệ hạ xá tội, nô tài đáng chết! Là Trưởng Công chúa điện hạ không hành sự theo kế hoạch, nô tài cũng đành bất lực!" Hoàng đế nghe xong, hít một hơi thật sâu, sắc mặt khó lường, mở miệng nói: "Truyền nàng vào gặp!" "Tuân chỉ, tuân chỉ!" Thuỵ An công công vội vàng lui ra, nói với Tân Lung đang đứng trước cửa Ngự thư phòng: "Trưởng Công chúa điện hạ, hoàng thượng truyền ngài vào yết kiến." Nói xong, hắn vội vã rời đi. Tân Lung nhìn theo bóng lưng Thuỵ An công công dần xa, biết hắn đang gấp gáp ra cung để xem phủ đệ của mình. Nàng thu tầm mắt lại, nhìn về phía Ngự Thư Phòng đang sáng đèn trước mặt. Ánh đèn vàng ấm áp lọt qua cửa sổ, chiếu sáng một khoảng không gian nhỏ xung quanh. Trong không khí thoang thoảng mùi trầm hương nhẹ, đó là loại hương hoàng đế thường dùng. Thành thật mà nói, lúc này trong lòng nàng vẫn còn chút căng thẳng. Dù sao người mà nàng sắp đối diện, là bậc quyền uy tối cao của cả quốc gia. Trong đầu nàng suy nghĩ kỹ lưỡng những lời sắp nói, lại nhớ lại cách nguyên chủ và hoàng đế thường tương tác. Sau khi chuẩn bị xong, Tân Lung hít một hơi thật sâu, bước vào Ngự thư phòng. ... Tân Lung bước vào Ngự thư phòng, một mùi trầm hương nồng nặc bao phủ lấy nàng, khiến nàng hơi nhíu mày khó chịu. Ngự Thư Phòng rộng lớn, bày biện trang nghiêm uy nghi, toát ra một áp lực khiến người ta ngột ngạt. Hoàng đế ngồi thẳng sau án thư bằng gỗ tử đàn chạm rồng khắc phượng, long bào màu vàng rực dưới ánh đèn vàng ấm càng thêm uy nghi. Hắn ở tuổi tam thập nhi lập(*), ngũ quan giống Tiên đế, không đẹp cũng không xấu nhưng toát lên vẻ uy nghiêm của kẻ lâu năm ở ngôi cao và thái độ kiêu ngạo. (Ở độ tuổi 30. ) Tân Lung tuy cùng là huynh muội cùng cha khác mẹ với hắn nhưng hai huynh muội hoàn toàn không giống nhau. Tân Lung giống hệt mẫu phi đã qua đời của mình. "Ngươi..." Khi thấy Tân Lung bước vào, hoàng đế vừa định mở miệng, nàng đã nhanh chân một bước "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống đất. "Hoàng huynh xá tội! Lung Nhi có lỗi với trọng thác của hoàng huynh!" Ngón tay dùng sức véo vào đùi, đôi mắt lập tức hơi đỏ lên, giọt lệ lăn tròn trên mi, dáng vẻ thật đáng thương. Hoàng đế nhìn nàng với vẻ mặt lê hoa đẫm lệ, trong lòng càng thêm bực bội. "Rốt cuộc là chuyện gì! Nói!"