Chương 18

Bị Câu Nhầm Hồn, Ta Dẫn Hầu Gia Dọn Sạch Kinh Thành Rồi Đi Lưu Đày

Loan Kính 10-10-2025 07:03:10

Nhưng giờ xem ra... Kinh thành không thể ở lại nữa rồi. Tân Lung vươn bàn tay trắng nõn mảnh mai, đầu ngón tay mềm mại như ngọc, hướng về phía Tiêu Kinh Hạc: "Đưa ngọc tỷ cho ta." Tiêu Kinh Hạc không chút do dự, lập tức đặt ngọc tỷ giả nặng trịch ấy vào tay nàng. Ngọc tỷ vừa chạm tay, liền mang theo cảm giác lạnh lẽo nhưng trong lòng bàn tay Tân Lung lại bừng lên một đạo quang mang kỳ lạ. Tầng sáng ấy như gợn nước lan ra, rồi trong nháy mắt biến mất. Tiêu Kinh Hạc sững người, chỉ thấy ngọc tỷ trong tay nàng đột nhiên biến mất không còn dấu vết. Ngay giây tiếp theo, vật ấy lại xuất hiện nguyên vẹn trong tay nàng, không một chút tổn hao. Tân Lung nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt thong dong: "Ta có năng lực này." Tiêu Kinh Hạc lặng người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Hắn buột miệng hỏi: "Đây là yêu thuật của ngươi?" "Yêu thuật?" Tân Lung hơi nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ thì ra hắn thật sự xem nàng là yêu quái. Nhưng nghĩ lại với một người sống ở thời đại này, chuyện nàng mượn xác hoàn hồn bị xem là yêu vật cũng chẳng phải điều khó hiểu. Nàng gật đầu đầy thần bí, làm ra vẻ huyền bí nói: "Ừ, đây là năng lực của ta." "Ta có thể cất trữ vật phẩm vào không gian của mình." "Cho nên trước khi bị lục soát và niêm phong, ta có thể giúp các ngươi chuẩn bị vật tư đầy đủ. Từ lương thực, nước uống, đồ dùng cần thiết, tất cả đều có thể giấu vào không gian của ta, tránh cảnh đói khát trên đường." Dọc đường từ Tây Cương trở về kinh, hắn đã khổ sở suy nghĩ biện pháp thoát khỏi tai kiếp, nhưng rốt cuộc cũng không tìm ra con đường nào tốt hơn việc đưa cả Tiêu gia trốn đi. Chỉ là đường chạy trốn kia, chông gai rải khắp nơi. Hoàng đế tất nhiên sẽ bày ra đủ loại tội danh để ép Tiêu phủ vào đường chết. Mà lũ cháu nhỏ của hắn, tuổi còn bé xíu. Một khi trốn chạy thì sẽ trở thành dân lưu vong không giấy tờ, cả đời chẳng có ngày ngẩng đầu. Ít nhất nếu lũ cháu nhỏ là bị lưu đày vẫn còn cơ hội rửa sạch oan khuất. Trong đầu Tiêu Kinh Hạc hiện lên cảnh tượng kiếp trước. Chỉ một tháng sau đó, tại Vĩnh Huy sẽ xảy ra một trận địa chấn rung trời chuyển đất. Sau đó là ba năm đại hạn không giọt mưa. Đất nứt nẻ, dân khắp nơi tha phương cầu thực. Chính trong giai đoạn đó, hắn tận mắt chứng kiến đám cháu ruột bị bọn lưu dân đói khát xé xác, ăn sống nuốt tươi ngay trước mắt mình.