Tiếp theo là tổ chức phản bội loài người, Thần Vực. Chúng ảo tưởng thống trị toàn nhân loại, tôn thờ cái lý lẽ rằng người thường không cần thiết phải tồn tại, nên chết đi để hiến tế, cống hiến sức lực cho thế giới. Đối với các Thức Tỉnh Giả của nhân loại, chúng hoặc là lôi kéo, hoặc là tiêu diệt. Những năm gần đây, quy mô của Thần Vực ngày càng lớn mạnh, đã tàn nhẫn hãm hại không ít Thức Tỉnh Giả thế hệ mới. Nhưng đám người này đầu óc lúc tỏ lúc không, trước khi đánh nhau toàn thích hô hào mấy câu kiểu "thần minh chí cao","đức độ vô biên", lại còn chỉ biết mặc đồ đen sì, nên cũng tương đối dễ lộ sơ hở.
Cuối cùng, và cũng là đau đầu nhất, chính là Yêu thú. Chúng khát máu và tàn bạo, coi việc ăn thịt người như một bản năng để hấp thụ chất dinh dưỡng.
Dị thú biến dị còn có con tốt con xấu. Gặp phải loại tính tình hung bạo thì khó tránh khỏi mất mạng, nhưng nếu gặp được loại biết nói lý lẽ thì mọi chuyện vẫn có thể thương lượng. Nhưng Yêu thú... thì trời sinh đã đứng ở phía đối lập với nhân loại. Giống như có những loài hút máu người để làm chất dinh dưỡng, thì nhân loại cũng có thể dùng Linh Tinh trong cơ thể Yêu thú để hỗ trợ tu luyện. Về bản chất, hai bên là kẻ thù không đội trời chung, chỉ có một phe được phép tồn tại vĩnh viễn. Nhiều năm về trước, Yêu thú từng đánh cho nhân loại không còn manh giáp, chỉ có thể co cụm lại, không gian sinh tồn ngày càng bị thu hẹp.
Cuối cùng, một vị cường giả bí ẩn của nhân loại đã xuất hiện như một vị cứu tinh. Cuộc đời của vị cường giả này nghe rất giống một nam chính trong truyện YY nam, sinh ra đã mang sứ mệnh cứu thế. Lần đầu thức tỉnh, ngài sở hữu Dị Năng Không Gian, lần thứ hai thức tỉnh lại có thêm Dị Năng Thời Gian. Ngài đã dẫn dắt nhân loại, đánh cho Yêu thú liên tiếp bại lui, đuổi toàn bộ chúng ra khỏi Tứ Quan và Bát Đạo Phòng Tuyến.
Chỉ tiếc là sau đó, vị cường giả bí ẩn này cũng hoàn toàn biến mất không còn tung tích. Có người nói là do dị năng tiêu hao quá độ, khiến ngài từ một Thức Tỉnh Giả trở lại thành người thường. Cũng có người đồn rằng vị cường giả này đang bế quan tu luyện, chuẩn bị đột phá lên một cảnh giới cao hơn. Nhưng lý do cụ thể là gì thì không ai biết chắc, ít nhất thì những thông tin lan truyền trên mạng là như vậy.
Yêu thú, sở dĩ nói chúng khó đối phó, là vì sau khi bị đẩy lui, chúng cũng bắt đầu sử dụng mưu kế mềm dẻo hơn, học cách hóa hình, ngụy trang bản thân, tìm đủ mọi cách để trà trộn vào xã hội loài người. Chúng cũng đã đạt được một số thỏa thuận hợp tác với Thần Vực...
Trải qua nhiều năm nỗ lực và phát triển, nhân loại đã thành công tạo nên một thế cục "chân vạc" với các thế lực thù địch này...
Tư Quân Nghê lật xem từng chút một ký ức của "Tư Quân Nghê" cũ. Cô vốn tưởng mình sẽ phấn khích đến không ngủ được, ai ngờ lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tư Quân Nghê không phải là người thích lo xa nghĩ gần, hay đa sầu đa cảm. Nếu đã không thể quay về, vậy thì phải nhanh chóng thích ứng với mọi thứ trước mắt. Chính vì vậy, cô đã chấp nhận hiện thực rất nhanh.
Một đêm không mộng mị. Khi tỉnh lại, Tư Quân Nghê cảm thấy cả người khoan khoái hơn nhiều, cũng không có bất kỳ di chứng nào của việc xuyên không.
Cô vui vẻ tự làm cho mình một bữa sáng thịnh soạn, ăn uống no nê rồi xuống lầu, chuẩn bị đến trường.
-
Vừa hay, mới ra cửa Tư Quân Nghê đã bắt gặp gia đình ba người kia đã về.
Biểu cảm của cả ba trông rất kỳ quái. Đứa em trai kế thì khỏi phải nói, nó nhe răng trợn mắt như muốn gào lên nhưng lại không dám gào. Còn hai người lớn thì thậm chí còn cố nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười ấy trông gượng gạo và rợn người, so với khóc có khi còn đẹp hơn gấp trăm lần.
Tư Quân Nghê chủ động lên tiếng trước: "Ồ, cả nhà mình ăn một bữa cơm mà ăn đến tận bây giờ luôn ạ?"
Người cha "dượng" không giấu được sự bực bội: "Quân Nghê, có phải đêm qua con khóa trái cửa không?"
Hôm qua, sau khi trở về, cả ba người họ đã không thể vào nhà. Họ muốn gõ cửa thật to nhưng lại sợ làm phiền Tư Quân Nghê nghỉ ngơi. Lần thức tỉnh đầu tiên là một chuyện vô cùng trọng đại, mà Tư Quân Nghê vốn đã phải chịu đả kích rất lớn từ chuyện mẹ ruột qua đời, dẫn đến tính cách cũng thay đổi ít nhiều. Nếu tối hôm đó mà không được nghỉ ngơi cho tốt, lỡ như có cơ hội thức tỉnh cũng sẽ bị lãng phí mất.
Chính vì thế, họ đành phải chiều theo cô thêm một lần nữa, tìm một khách sạn gần đó để ở tạm qua đêm.
Thế nhưng bây giờ, nhìn thấy bộ dạng thản nhiên hỏi lại của Tư Quân Nghê, dù cho người cha có tính tình tốt đến mấy cũng không nhịn được mà muốn tức đến dậm chân.
"Có sao ạ? Con không nhớ nữa." Tư Quân Nghê tỉnh bơ đáp.
"Không sao, đều là chuyện nhỏ thôi. Mau đến trường đi, chúc con thức tỉnh thành công!" Người đàn ông cố gắng tỏ ra là một người cha tốt, nhưng dáng vẻ ấy trông vừa gượng gạo lại vừa có chút buồn cười.
Tư Quân Nghê lại tỏ ra phối hợp một cách bất ngờ: "Vâng ạ, con sẽ cố gắng. Cha cho con ít tiền đi xe nhé."
Người đàn ông liền hào phóng lấy điện thoại ra, chuyển thẳng cho cô 1000 tệ.
"Buổi trưa nhớ ăn một bữa thật ngon, rồi đi mua thêm ít quần áo giày dép mới nữa. Con gái tuổi này là lúc phải biết điệu đà làm đẹp rồi."
"Mua quần áo giày dép ạ? Thế thì chút tiền này không đủ đâu cha."
Người đàn ông nghe vậy định chuyển thêm tiền thì bị người phụ nữ bên cạnh cản lại: "Anh Minh, hay là để hôm nào đó chúng ta cùng đi mua sắm với Quân Nghê thì sẽ tốt hơn."
"Cũng đúng, lần sau ba sẽ đi mua sắm cùng con nhé, sắm sửa thêm một chút."