Vì vậy, nhìn vào chiếc tủ lạnh trống rỗng, cô quyết định ra ngoài mua sắm một chuyến lớn, phàm là thứ gì trông có vẻ ngon mắt, cô mua hết! Dù sao bây giờ có [Không Gian Tùy Thân] trong tay, ăn không hết cũng không lãng phí, còn có thể tích trữ để phòng ngừa vạn nhất. Người Hoa Quốc ai mà không có chút nỗi ám ảnh tích trữ đồ đạc chứ? Lúc xem tiểu thuyết, Tư Quân Nghê thích nhất chính là đọc những tình tiết tích trữ vật tư trong truyện mạt thế.
Cũng may là ở thế giới này cũng có tiểu thuyết cà chua, đây chính là lương thực tinh thần của cô. Sau khi mở app ra, cô tìm được bộ truyện "Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư, Tiểu Đội Sát Thủ Thông Quan Mạt Thế" của tác giả Trương Phao Phao, rồi cứ theo cốt truyện tích trữ vật tư ở trên đó mà mua theo! Đối với một người ở kiếp trước thường xuyên ăn bữa hôm lo bữa mai như cô mà nói, việc tích trữ vật tư mang lại niềm vui sướng tột độ, trong lòng cũng tràn đầy cảm giác an toàn.
Chỉ tiếc là tiền của mình hiện tại quá ít, mua một lúc đã tiêu hết sạch. Cô còn gặp được một cửa hàng vũ khí, phải đưa ra chứng minh Thức Tỉnh Giả mới có thể vào mua sắm.
Tư Quân Nghê đặc biệt hứng thú đi dạo một lúc lâu, cuối cùng mới chọn được một món đồ tương đối rẻ lại thuận tay. Lão bản còn nói đây là hàng đỉnh cấp lấy ra từ bí cảnh, nếu không phải vì nó toàn thân rỉ sét, chuôi đao lại hơi cong, thì Tư Quân Nghê đã thật sự tin rồi. Cô muốn nó cũng chỉ vì cảm giác cầm rất đã tay... Chỉ là thanh đao sắt rỉ nát này đã tốn của cô gần 10 vạn, bất đắc dĩ là dù trả giá thế nào cũng không xuống được, cuối cùng cô vẫn quyết tâm mua.
Tư Quân Nghê đau lòng đi ra khỏi cửa hàng vũ khí, cảm giác mình sau khi có tiền đã trở thành một kẻ ngốc lắm tiền! Còn những miếng thịt Dị thú trông có vẻ rất ngon kia, cô căn bản không mua nổi bao nhiêu. Cô chỉ đơn giản mua hai miếng để nếm thử, phát hiện ra chúng quả thật chứa năng lượng nhưng cũng không nhiều lắm, còn tác dụng cụ thể là gì thì... ăn quá ít nên cũng không cảm nhận được.
Cô lại quyết tâm, phải mua!
Sau khi ăn uống no nê, Tư Quân Nghê nhìn thời gian, rồi lấy ra tài liệu về phương pháp hít thở khi chạy bộ mà thầy giáo trường 47 đưa cho ban ngày để tu luyện một lúc cho tiêu thực. Đến rạng sáng 3 giờ, cô đúng giờ ra khỏi nhà.
Từ chạy chậm chuyển dần, phối hợp với phương pháp hít thở, tốc độ của cô ngày càng nhanh. Có lẽ vì đã chính thức trở thành Thức Tỉnh Giả, cường độ cơ thể và các phương diện khác đều đã được nâng cao không ít, lại có thêm phương pháp hít thở thần kỳ hỗ trợ, so với buổi sáng, việc chạy bộ đã trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Tư Quân Nghê chạy một mạch đến trung tâm thành phố mới cảm thấy có chút mệt. Cô đi bộ để điều chỉnh lại trạng thái rồi trèo tường nhảy vào trường Trung học số 1.
Buổi sáng khi cô và Lý Nghiên Nghiên "giao lưu hữu hảo" trong khu rừng nhỏ sau trường, cô đã cảm nhận được trong rừng dường như có chút... bất thường. Bên trong có người hoặc là... một "sinh vật" nào đó."Nó" đang nhìn chằm chằm vào mình, không chỉ có mùi máu tươi mà còn có một cảm giác... quen thuộc.
Loại cảm giác quen thuộc này là thứ mà Tư Quân Nghê ở kiếp trước thường xuyên cảm nhận được khi tiếp xúc và kết bạn với các loài động vật trên dãy Tuyết Tùng. Nó rất huyền diệu, mơ hồ như còn phát ra một loại tín hiệu cầu cứu. Mặc dù chưa từng giao tiếp qua, nhưng Tư Quân Nghê rất tự tin vào cảm giác của mình, cho nên cô mới lựa chọn chạy đến đây vào lúc này.
Tư Quân Nghê bước vào khu rừng nhỏ, đi theo cảm giác, chậm rãi di chuyển vào sâu bên trong. Trong rừng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng quần áo của cô cọ vào cây cối bên cạnh tạo ra âm thanh "sàn sạt", hoặc thỉnh thoảng xuất hiện một hai tiếng ve kêu.
Cuối cùng, cô dừng chân trước một cái cây vô cùng to lớn. Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước nhưng vẫn chưa cảm nhận được điều gì khác biệt, không khỏi nhíu mày dừng lại.
"Ta cho mi ba giây, không ra thì ta rút lui."
"Ba!"
"Hai!"
"Bịch!"
Tư Quân Nghê còn chưa kịp nói ra chữ "một", một cục bông trắng đột nhiên từ trên cây rơi xuống, ngã mạnh xuống đất. Mùi máu tươi rất nồng.
Cô lại gần nhìn một chút, đó là một con... sói con? Bộ lông màu trắng bạc dưới ánh trăng chiếu rọi có vẻ hơi thần thánh, đôi mắt loáng thoáng lấp lánh ánh sáng màu tím nhạt. Toàn thân nó đều là vết máu, trông có vẻ bị thương không nhẹ. Nó hơi nhe răng, có chút cảnh giác, cũng có chút mê mang.
Cũng như việc các loài động vật trời sinh đã thân cận với Tư Quân Nghê, sự phòng bị của cô đối với động vật cũng ít hơn so với con người rất nhiều, bởi vì cô có thể cảm nhận được những cảm xúc chân thật nhất trong lòng chúng. Sáng nay, cô đã cảm nhận được một tín hiệu cầu cứu rất mãnh liệt, nhưng lúc đó thời gian và địa điểm đều không phù hợp, cho nên cô đã đặc biệt đợi đến tối khi không có ai mới quay lại.
Tư Quân Nghê nhẹ giọng nói: "Đừng căng thẳng."
Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt tay lên cổ của con sói bạc nhỏ. Thân thể con sói không tự chủ được mà run lên một chút, nhưng nó không hề kháng cự sự tiếp xúc của Tư Quân Nghê, ngược lại còn có chút mong chờ ngước mắt lên nhìn cô.
Tư Quân Nghê trực tiếp sử dụng dị năng trị liệu. Việc thi triển kỹ năng là một loại phản ứng bản năng, trong đầu cô chỉ nghĩ đến những vết thương còn đang chảy máu trên người con sói. Nhưng có lẽ là do lần đầu tiên sử dụng dị năng không được thuần thục, cô đã không nắm giữ được mức độ, chỉ một lát sau đã cảm nhận được cảm giác dị năng bị tiêu hao quá mức.
Toàn thân cô vô cùng mỏi mệt, giống như một bà lão 80 tuổi cõng đứa cháu trai béo ú chạy như điên 800 vòng quanh sân vận động, lúc về không có thang máy lại phải một hơi leo bộ 30 tầng lầu về nhà nấu cơm...