Quyển 001: Đại tiệc của kẻ điên. Chương 001: Khúc mở màn của thế giới điên cuồng. (1)
Nội Tuyến
Thường Thư Hân09-05-2025 11:34:23
Núi gò tụ họp,
Ba đào phẫn nộ,
Trong ngoài sông núi Đồng Quan đó.
Nhìn Tây Đô,
Ý ngần ngừ,
Qua ngang Tần Hán kinh thành cũ.
Cung điện ngàn gian thành bãi cỏ.
Hưng, trăm họ khổ!
Vong, trăm họ khổ!
Cách phía tây Vị Nam tỉnh Thiểm Tây chưa tới một trăm dặm, chính là Đồng Quan, địa danh nổi tiếng trên sử sách, nơi này địa thế hiểm yếu, núi non hùng tráng, mây khói quấn quanh Tần Lĩnh cả năm không tan. Tang thương nghìn năm vẫn như cũ, chỉ có đường Đồng Quan hưng vong bách tính khổ năm xưa đã biến thành cao tốc vắt ngang đông tây, uốn lượn như con rồng xuyên qua rừng núi trùng điệp.
Vào đêm, đường cao tốc có một đội xe đặc thù đi tới, còi cảnh sát vang vọng, đánh thức những con chim ăn đêm trong núi xa. Đèn cảnh sát lập lòe, cắt ngang qua bóng đêm, đường xá vắng vẻ, đội xe phóng đi vèo vèo hướng về phía trước.
Tới lối ra Vị Nam, đội xe giảm dần tốc độ, rời đường cao tốc, đi vào con đường nhỏ, đội xe vẫn không dừng, cứ như vậy men theo đường núi, đi qua biển báo chỉ đường: Bệnh viện chuyên khoa bệnh thần kinh Vị Nam.
Sau xe dẫn đường, biển Thiểm Tây, bắt đầu bằng số 0, đây chính là chiếc xe chỉ huy của đội xe, ở vị trí phụ lái là một nam tử trung niên mặt trắng không râu mặc cảnh phục chính thức ngồi ngay ngắn.
Ông ta chính là Phạm Văn Kiệt, chủ nhiệm phòng chính trị sở công an tỉnh, đêm nay chỉ huy chấp hành nhiệm vụ đặc biệt.
Ghế sau là Diệp Thiên Thư, một cảnh sát trẻ vừa mới điều tới tổ chuyên án 402, ngồi im như pho tượng.
Khi tới gần mục tiêu, Phạm Văn Kiệt hơi rướn người, quay lại nhìn cấp dưới cũ đang ngồi thẳng tắp, lên tiếng hỏi:" Thiên Thư, cậu điều tới tổ chuyên án 402 được nửa tháng rồi ấy nhỉ, cảm giác như thế nào?"
Diệp Thiên Thư ấp úng:" Cảm giác ... Không tốt cho lắm ạ."
" Ha ha ha, đây là lời nói thật, nói xem không tốt thế nào, để khi tôi báo cáo lên sở trưởng Tần, sẽ phản ánh đúng sự thật." Phạm Văn Kiệt cười nói:
Tổ chuyên án 402 đã có số hiệu một thời gian rồi, tên đầy đủ là tổ hành động chuyên án đả kích truyền tiêu đa cấp phi pháp, nửa tháng qua thu hoạch không ít, nhưng trong miệng Diệp Thiên Thư lại chẳng có thành phần vui vẻ nào, chỉ nghe hắn nói:" Lãnh đạo cũ, không phải tôi than khổ đâu, loại chuyện này thực sự rất khó ra tay, tra ra hang ổ của bọn chúng, đại bộ phận người ở đó lại là người bị hại, hơn nữa còn là người bị hại bị tẩy não. Bọn họ không cho rằng chúng ta tới giải cứu, mà coi cảnh sát cứ như kẻ thù."
Phạm Văn Kiệt thẳng thừng nói:" Công việc của chúng ta là giải quyết vấn đề, diệt trừ nguy hại, chứ không phải là đi kiếm sự đồng tình hay lý giải của bất kỳ ai."
" Vâng, tôi hiểu ạ." Diệp Thiên Thư vội sửa lời, thái độ của cấp trên chưa bao giờ thay đổi, ẩn họa trị an dù người dân có lý giải hay không, bọn họ đều phải xử lý. Hắn giải thích:" Cảm thụ lớn nhất của tôi là, tẩy não đa cấp vô cùng khủng hiếp, thậm chí còn đáng sợ hơn, nguy hại lớn hơn cả vụ án hình sự ... Đối phó với tội phạm hình sự, chúng ta có thể sử dụng hết thảy thủ đoạn cho rằng là cần thiết, lấy nắm đấm thép khiến bọn chúng phải khiếp sợ, nhưng với những người này, nghiêm khắc mà nói, bọn họ đều là người bị hại. Chỉ riêng điểm này thôi chúng ta đã phải cố kỵ rất nhiều rồi."
Phạm Văn Kiệt không nói gì cả, một người sống lõi đời như ông ta, rất khó qua sắc mặt ông ta biết có tán đồng hay không.
Thấy lãnh đạo cũ không nói gì, Diệp Thiên Thư biết chỉ chừng đó là chưa đủ, vội bổ xung:" Chúng tôi tổng kết ra mấy đặc trưng như sau, một là liên hệ đội ngũ chặt chẽ, bọn họ đều có quan hệ thân thích máu mủ, trừ khi phát triển tuyền dưới, nếu không người ngoài khó mà xen vào được. Hai là kỷ luật nghiêm minh, bọn họ cùng ăn cùng ngủ cùng làm việc, tới ngay cả nói chuyện với người ngoài ra sao cũng có quy cách thống nhất. Dưới tình huống còn chưa xác định được đối phương dính líu tới phạm tội, chúng ta không thể nào tra xét được. Thứ ba là thủ pháp biển đổi không ngừng, có cái lập công ty vỏ bọc, có cái tiêu thụ sản phẩm, thậm chí có cái chỉ bán khái niệm thôi, riêng thứ phát hiện ra bây giờ đã mấy chục loại, lĩnh vực nào cũng có hết."
" Biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn, cách thức giải quyết thế nào?" Phạm Văn Kiệt hỏi thẳng kết quả, lãnh đạo luôn là thế, không bận tâm tới quá trình ra sao:
Diệp Thiên Thư trau chuốt lại ngôn từ, báo cáo:" Chúng tôi đang phối hợp với đồng nghiệp ở tổ chuyên án tỉnh khác, chuẩn bị thông qua các biển pháp tuyển mộ, điều chuyển, đưa một số người mình vào hang ổ của bọn chúng. Đường nhiên tốt nhất là có thể đưa vào tầng cấp tổ chức, nếu không toàn tỉnh bao nhiêu giao dịch đa cấp lớn như thế, lực lượng còn lớn hơn cảnh sát chúng ta, ứng phó mệt nghỉ."
" Tranh thủ thời gian, làm việc nhanh chóng, phát huy vốn truyền đời của chúng ta, phát động quần chúng, dựa vào quần chúng." Phạm Văn Kiệt nói:
" Vâng, tôi nhớ rồi ạ ... Tổ chuyên án hiện giờ đang liên lạc với hai liên minh chống đa cấp dân gian, tài liệu mà bọn họ sưu tập được có giúp đỡ rất lớn với nghiên cứu của chúng ta về hình thức tổ chức phi pháp này ... Bước tiếp theo của chúng tôi là chuẩn bị phát triển một nhóm nội tuyến, vẫn đi theo con đường quần chúng ... Còn nữa, chúng tôi có mời một vị chuyên gia tâm lý, ngày mai sẽ tới." Diệp Thiên Thư nói, vụ án này như lăn quả cầu tuyết vậy, đã bắt đầu bành trướng rồi:
Phạm Văn Kiệt rốt cuộc cũng tán dương một câu:" Làm tốt lắm, kẻ tổ chức đa cấp chính là cao thủ tâm lý học và hành vi học, chúng ta cũng phải bồi dưỡng đội ngũ chống đa cấp. Biện pháp này rất tốt, nhất định phải làm nhân viên tham gia vụ án có tâm thái chính xác, nhận thức được mối nguy hại cực lớn của đa cấp phi phàm, ngàn vạn lần đừng coi nó thành vụ án nhỏ."
" Vâng, ở giai đoạn bảo mật, tổ chuyên án chúng tôi cũng tạm thời lấy hình thức và nguyên tắc tổ chức đa cấp để đặt tên, tất cả nhân viên tham gia vụ án đều tiến hành học tập và huấn luyện tập trung ..."
Giọng của Diệp Thiên Thư ngưng giữa chừng, bởi vì hắn vô tình nhìn thấy lãnh đạo ngây ra nhìn bên ngoài cửa sổ, ẩn mình giữa rặng núi, có một nơi ánh đèn sáng tỏ, đó chính là điểm đến của bọn họ: Bệnh viên chuyên khoa bệnh thần kinh Vị Nam.