Phùng Trường Tường nghe Lão Mộc than vãn chỉ còn biết cười cho qua, lại thăm dò:" Tôi nghe Lão Ngô nói, anh đã đi tìm bác sĩ tâm lý khác, hiệu quả thế nào?"
" Đúng là có, không giấu gì anh, trước sau tôi đã tìm tới ba người. Người đầu tiên của Đại học y khoa Hoa Đông, chỉ mới gặp có đúng một lần mà bác sĩ tâm lý bị con trai tôi làm cho gặp vấn đề tâm lý rồi, sống chết không tiếp nữa. Hình như là bác sĩ đó đồng tính luyến ái, che giấu mãi, tiếp xúc một lần liền bị đứa con xúi quẩy của tôi nhìn ra, chắc nó nói những lời khó nghe đả kích người ta ... Vị thứ hai còn tệ hơn vị thứ nhất, tiếp xúc vài ngày bị con tôi lừa đi hộp đêm, bây giờ đang bận giải quyết mâu thuẫn gia đình chưa xong còn nói tới giúp ai ... Còn, còn vị thứ ba ... Ôi trời ..." Lão Mộc tựa có nỗi niềm khó giãi bày, thở dài, vỗ đùi, lắc đầu:
" Ồ, thế này thì hơi thú vị rồi đấy, rốt cuộc là làm sao?" Bác sĩ Phùng tò mò lắm, bác sĩ không trị nổi bệnh cho người ta, bản thân còn gặp vấn đề thì đúng là kho mà tin được:
Lão Mộc phải hạ thấp giọng xuống nói:" Bác sĩ thứ ba là nữ, tôi cũng chẳng biết là ai tán tỉnh ai, tóm lại là tư vấn từ phòng bệnh tới phòng ngủ luôn rồi ... Thằng nhãi ranh đó chứ, người ta là thiếu phụ đã ly dị, hơn nó cả chục tuổi chứ ít gì, nó đúng là cái gì cũng không bỏ qua ..."
Nhìn cái vị làm cha này đi, nói cứ như là bản thân làm chuyện xấu vậy, nói tới mặt đỏ bừng, ánh mắt xấu hổ hết mức.
Bác sĩ Phùng rốt cuộc cũng không nhịn nổi mà phì cười, trời đất, ngủ luôn với bác sĩ, cho hắn thêm cái đầu nữa cũng không đoán ra nổi kết quả này. Vừa cười một cái liền nhận ra làm thế không ổn liền vội vàng che miệng. Bất kể là nhi tử khó bảo, người che bất lực, lúc này đều nhìn buồn cười vô cùng, hắn gạch chân dưới tất cả những đặc chưng được liệt kê ra, không có cái nào nặng hay nhẹ, mà tất cả đều giống nhau. Người cha này đã vất vả khó nhọc bồi dưỡng một thiếu niên bất lương thành một tên bất lương toàn tài một cách hết sức thành công.
Không nói ai sai ai đúng nữa, giờ con đường giải quyết là thế nào?
Mộc Khánh Thần nhìn bác sĩ Phùng, với nhãn quang thương nhân của ông ta, luôn cảm thấy vị bác sĩ tâm lý này khác với tất cả những người tự xưng là chuyên gia khác. Không thao thao bất tuyệt nói ra toàn những thuật ngữ chuyên môn mà mình không hiểu, sau đó lại giống cái thằng con không ra gì của mình, chỉ còn lại đúng một chuyện thôi: Đòi tiền!
Ông ta thầm cho rằng, đây hẳn là người có chân tài thực học, ít nhất thì hắn có thể đưa ro cho mình những kiến nghị chính xác. Nghĩ tới đó ông ta lặng lẽ móc túi, lấy một tấm chi phiếu đã viết sẵn trong ví tiền dài ra, đứng dậy đặt trước mặt bác sĩ.
Động tác này làm bác sĩ Phùng đang trầm tư phải giật mình, sau đó nhìn tờ chi phiếu lại bật cười, đây cũng là một loại hành vi rất đặc trưng, hắn cầm tờ chi phiếu lên xem:" Nếu như chút tiền này có thể giải quyết được vấn đề thì vấn đề của con trai anh đã không nghiêm trọng như thế rồi."
" Vậy ... Cần bao nhiêu tiền?" Lão Mộc lòng nguội lạnh, không phải vì tiếc tiền, mà vừa rồi thấy được chút hi vọng, không ngờ cuối cùng cũng vấn là tiền, e kết quả chẳng có gì khác:
" Tiền chính là căn nguyên của vấn đề, nhưng không phải là con đường để giải quyết vấn đề. Hoặc có thể nói thế này, căn nguyên vấn đề không nằm ở trên người con trai anh." Phùng Trường Tường có vẻ như đã nghĩ kỹ rồi, nói một câu không ngờ:
" Không phải nó thế chẳng lẽ vấn đề nằm trên người tôi sao?" Mộc Khánh Thần thấy hoang đường, đứng bật dậy, bao năm qua ông ta vừa vất vả kiếm tiền, vừa vất vả chùi đít cho thằng con trời đánh đó, bẽ mặt không biết bao lần, cắn răng nuốt giận vào lòng, giờ thành lỗi của mình à:
" Anh nói đúng rồi đấy, chính là ở trên người anh ... Anh đừng kích động, cứ bình tĩnh nghe tôi nói đã." Bác sĩ Phùng vội vàng xua tay:
Mộc Khánh Thần chẳng phải định làm gì hắn, chỉ là phản ứng kích động nhất thời thôi.
Bác sĩ Phùng an ủi ông ta ngồi xuống rồi mới cân nhắc nói:" Tính cách của một người được hình thanh do nhiều nhân tố, nhưng quan trọng nhất luôn chỉ có mấy điều này, ảnh hưởng của cha mẹ, ảnh hưởng của hoàn cảnh và ảnh hưởng của giáo dục ... Nếu như mười năm trước anh tới tìm tôi thì chuyện này chẳng phải là vấn đề gì to tát. Một đứa bé mất đi tình thương người mẹ chính là lúc cần được quan tâm và dẫn dắt nhất, nếu anh quan tâm chỉ bảo đúng cho cậu ấy vào lúc đó, nhìn biểu hiện từ nhỏ của cậu ấy, tôi có thể khẳng định, cậu ấy sẽ trưởng thành sau một đêm, càng thêm hiểu chuyện, càng thêm trân trọng cuộc sống."
" Nhưng anh lại khiến cậu ấy bị kích thích một lần nữa, cho nên gây ra ảnh hưởng xấu, khiến cậu ta trở nên cố chấp, quá kích, bất chấp. Trong tiềm thức đã tự động khuếch đại đau khổ của cậu ấy tới vô hạn , trong bao năm qua cậu ta luôn sống trong khổ sở, đó không phải thứ lấy tiền bù đắp được."
Mộc Khánh Thần nghĩ lại chuyện cũ mà xấu hổ:" Tôi biết điều ấy, cho nên tôi luôn bồi thường cho nó mà, còn bồi thường gấp bội."
" Nhưng mà anh dùng phương thức không chính xác, cậu ta không ngừng học cái xấu, không ngừng gây chuyện, không ngừng phá vỡ giới hạn ... Ở mức độ nào đó mà nói, hẳn là mong đợi được anh quan tâm ... Nhưng mà tôi phán đoán thế này, từ nhỏ tới lớn, anh không hề đánh hoặc mắng cậu ta, dù có cũng là rất ít, đúng không?" Bác sĩ Phùng hỏi:" Kể cả sau khi cậu ta thay đổi tính cách."
" Làm sao tôi ra tay được chứ, tôi khẳng định với anh không có chuyện đó đâu, tôi không phải loại cha mẹ dùng bạo lực giáo dục con cái." Mộc Khánh Thần nghiêm túc đáp:
" Thế nên tôi mới bảo anh sai, cậu ta làm sai, anh không đánh mắng mà chỉ dung túng, đó không phải quan tâm, mà đó là anh lờ cậu ấy đi. Anh đã bỏ qua cơ hội giáo dục tốt nhất, cũng bỏ qua cơ hội giao lưu tốt nhất rồi." Bác sĩ Phùng dậm chân:" Anh thương con theo kiểu giết con đấy."
Trả lời chỉ có một tiếng thở dài, Lão Mộc cúi đầu, nhiều năm qua như thế, ông ta cũng tự hỏi mình chứ, tuy lờ mờ có câu trả lời, nhưng không nói ra được rõ ràng như người ta.