Chương 010: Không cách nào nhẫn nhịn. (3)

Nội Tuyến

Thường Thư Hân 09-05-2025 11:41:16

" Giỏi giỏi giỏi, bây giờ tới lượt mày dạy dỗ tao đấy hả, tao là cha mày hay mày là cha tao?" Mộc Khánh Thần tức ngực, muốn mắng chửi nhưng dù sao nó là con mình, chửi cha mẹ nó khác nào vả vào mặt mình: Tiểu Mộc nhếch mép chẳng hề bận tâm vẻ mặt của ông ta:" Xem cha nói kìa, làm cha vất vả như thế, còm dại gì mà làm, thôi thì cứ để cha làm đi." Bị con trai không coi ra cái gì, Mộc Khánh Thần muốn ứa nước mắt, giọng ông ta không kiềm chế được, nói cũng có hơi run rẩy:" Vốn hôm nay tao tới đây là định nói chuyện tử tế với mày ... Vậy mà mày, mày ... đúng là kiếp trước tao nợ mày, bao năm qua tao lo cho mày từ cái ăn cái mặc tới gái mú rượu chè bài bạc, thế coi như là trả đủ rồi chứ? Mày nói chuyện với cha mày như thế đấy à? Nói đi ... Mày thấy tao còn nợ mày bao nhiêu?" " Từ pháp luật mà nói, chỗ cha còn có một món di sản của con nữa đấy." Mộc Lâm Thâm nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nhắc: " Mẹ để lại cho con, cha đừng hòng đưa cho người khác." " Mày mày ..." Lão Mộc mặt trắng bệch, thở dốc, khi ông ta vớ lấy được đĩa hoa quả để trên bàn thì đã không cách nào ném được phấn nộ trong lòng, ném vèo đi: Choang, đĩa hoa quả đập trúng cánh cửa vỡ nát, vì Mộc Lâm Thâm đã đóng sầm cửa lại ngăn cản rồi. Từ phía sau cánh cửa dầy vẫn vang lên tiếng gầm phẫn nộ của Lão Mộc:" Cút đi, mày cút đi, đừng bao giờ để tao nhìn thấy mày lần nữa." Vẫn giống như trước kia, phát sinh tranh chấp một cái thì luôn kết thúc khi Mộc Lâm Thâm chuồn đi, Mộc Khánh Thần điên cuồng chửi mắng. Lão Mộc la hét một hồi, giơ hết thứ này thứ kia lên, định đập cho hả, song cuối cùng không đập nổi, thả mình xuống ghế sô pha trong bất lực. Chứ còn sao nữa, ông biết quá rõ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, thằng con trời đánh sẽ tìm mấy thằng bạn khốn kiếp lêu lổng vài ngày, đợi ông ta nguôi giận rồi sẽ quay lại vòi tiền, hoặc là tìm cách kiếm tiền rồi lại đổ lên đầu ông ta. Biết thì biết đấy, nhưng Mộc Khánh Thần có thể làm gì được bây giờ? Tới lúc đó ông ta vẫn cắn răng ra mà trả tiền thôi. Bác sĩ Phùng nói ông ta không hiểu được con mình, nhưng đứa con đó có bao giờ hiểu cho nỗi khổ của người làm cha như ông ta chưa? Đó là một mệnh đề không có lời giải, Mộc Khánh Thần uể oải đứng lên, cả ngày hôm nay chưa làm được mấy việc mà đã thấy muốn kiệt sức rồi, có điều ông ta là người chăm chỉ gọn gàng, hoặc có thể nói là thói quen nhiều năm, trước tiên là đi dọn lại cái đĩa vỡ, vuốt phẳng lại cái sô pha. Vừa làm vừa thở dài, nghĩ thôi đã thấy chán nản, mình nỗ lực vì cái gì, vẫn dọn dẹp cẩn thận phòng khách một lượt. Dọn xong phòng khách, Mộc Khánh Thần đi tới mở cửa thư phòng ra, tức thì sững người, cảnh tượng trong đó khiến ông ta nguôi ngoai phần nào, mọi thứ vẫn như cũ. Giống hệt căn phòng mà vợ chồng ông ta dày công tạo ra, hai vợ chồng họ vất vả từ chạy vặt tới ông bà chủ nhỏ, rồi ông chủ lớn, từng cùng vợ thương lượng, muốn làm cho con một cái phòng học thật tốt, không để nó vất vả làm bài trên cái bàn ăn dính dầu mỡ nữa. Mua được nhà rồi, hai vợ chồng dồn công sức nhất vào căn phòng đó. " Nó, nó ..." Mộc Khánh Thần nghẹn ngào lẩm bẩm, nhìn căn phòng không dính chút bụi, đồ đạc trong gian phòng này giống hệt trong căn phòng cũ cách đây mười mấy năm, giá sách vẫn gọn gàng, bàn học đặt bức ảnh gia đình ba người. Ông ta đi tới ngồi xuống, bàn ghế hơi nhỏ so với ông ta, nhưng không sao, đều là gỗ tốt, chắc chắn, tay đưa ra sờ khung ảnh, rõ ràng được giữ gìn rất cẩn thận, khung ảnh kiều dáng cũ kỹ mà vẫn như mới mua hôm qua. Nó làm chuyện này từ bao giờ vậy? Mộc Khánh Thần bần thần, mắt ông ta lại ươn ướt, khao khát của con trai cũng giống ông ta, nhưng mọi thứ không bao giờ quay lại được như trước nữa. Lặng lẽ đặt bức ảnh xuống, lòng ông càng thêm trĩu nặng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại lùi ra, như sợ hãi trốn tránh cái gì vậy. Chuẩn bị rời đi, lòng Mộc Khánh Thần hỗn loạn, nghĩ tới phương án mà bác sĩ Phùng nói với mình, một người làm cha sao có thể nhẫn tâm với con mình như thế được chứ. Không được, dứt khoát không được, quên chuyện đó đi ... Mộc Khánh Thần lẩm bẩm, cố xua đi ý nghĩ đó khỏi đầu, nếu như mình làm theo cái phương án tàn nhẫn đó, vợ mình ở dưới suối vàng sẽ không bao giờ tha cho mình. Lặng lẽ rời khỏi căn phòng chứa đầy hoài niệm đó, Mộc Khánh Thần lại ngồi xuống ghế sô pha, lòng cứ lẫn lộn giữa đứa con ngoan ngoãn trong quá khứ và đứa bất trị hiện giờ, ông ta chẳng thể nói rõ được vì sao mỗi lần cha con gặp nhau đều như thế. Cứ ngồi ngây ra đó không biết bao nhiêu lâu, ánh mắt ông ta vô tình để ý thấy cái túi nhỏ để ở dưới bàn trà, chỉ lộ ra một góc. Lúc nãy dọn dẹp phòng sao lại bỏ quên chứ, Mộc Khánh Thần kéo cái túi ra, tức thì một cái mùi kéo ngay ông ta về hiện thực, lòng nghĩ tới một chuyện kinh khủng, đứng dậy hít hít quanh phòng, có một cái mùi hôi hôi khó chịu. Sau đó ông ta tựa hồ như nổi điên, lục tung cái bàn trà lên, tìm ra một cái bình thủy tinh trong suốt, nối với cái ống, tạo hình cổ quái, người chưa tiếp xúc chẳng biết nó là cái gì, không may ông ta lại biết. Cần sa. Trong thoáng chốc Mộc Khánh Thần hiểu ra tất cả, vì sao khi nãy mình gõ cửa không ai phản ứng, vì sao cô gái kia giữa trưa rồi lại ăn mặc như thế. Còn cả nhi tử trước giờ luôn lạnh lùng chẳng thèm nói chuyện với ông ta hôm nay lại nói nhiều như thế ... Nó làm vậy là để che giấu cái thứ này, nó muốn làm mình tức giận tức giận phất tay áo bỏ đi. Cái túi đó nhiều cần sa lắm, không biết là bao nhiêu gam nữa, hai tay Lão Mộc run lẩy bẩy cầm không vững, hai chân như nhũn nhoét đi từng bước vào phòng về sinh, ném vào bồn rửa mặt rồi châm lửa đốt đi. Khói bốc lên nghi ngút, chính là cái mùi hôi hết sức đặc biệt đó, đợi số cần sa đó cháy hết, ông máy móc vặn vòi nước xả trôi hết tất cả. Số cần sa đó bị nước cuồn trôi rồi, ông cũng như bị rút hết gân cốt, ngã xuống sàn phòng vệ sinh, hai mắt đờ đẫn. Nghĩ rất lâu, Mộc Khánh Thần mới gian nan đứng dậy, đi bộ quanh phòng hết lần này tới lần khác, tay liên tục vỗ lên trán mình. Cuối cùng ông ta mở cánh cửa thư phòng, nhìn vợ bế con trai trong tay, cười rạng rỡ hạnh phúc, không cách nào kiếm lý do để thỏa hiệp nữa, giống như năm xưa ông ta tàn nhẫn đưa con trai vị thành niên ra nước ngoài, muốn để nó rời xa mảnh đất thương tâm này vậy. Mộc Khánh Thần đi tới vuốt ve gương mặt hiền hòa của vợ, lẩm bẩm:" Thục Phân, em đừng trách anh tàn nhẫn, anh thà nó hận anh cả đời chứ không để nó hủy hoại cuộc đời của bản thân như thế." Nói xong ông ta hít sâu một hơi, gương mặt cương quyết rút di động ra, tìm số của bác sĩ Phùng Trường Tường. " Bác sĩ Phùng, chuyện của con trai tôi nhờ cả vào anh đấy. Tôi đồng ý rồi, bất kể là anh dùng cách gì, bất kể là anh đưa nó đi đâu, chỉ cần hiệu quả là được ..." Một tay Mộc Khánh Thần cầm di động trao đổi với bác sĩ Phùng, tay kia đặt lên trên bức ảnh rồi úp nó xuống ...