Chương 9: Thanh mai báo công an bắt luôn nam chính! Diệp Thừa: Hay là mình tìm Tiên Đế làm anh rể nhỉ?
Phản Phái: Nhân Vật Chính, Ngươi Thiếu Người Huynh Đệ Kết Nghĩa!
Hồng Nhật Linh Vân13-10-2025 12:36:57
Trịnh Lăng nghe Khương Ninh báo công an thì đơ người.
— Ninh Ninh, cậu đang nói linh tinh gì thế?
Trịnh Lăng không thể tin nổi, hỏi lại.
— Thứ nhất, anh lấy tư cách gì gọi tôi là Ninh Ninh?
Khương Ninh giơ một ngón tay lên.
— Chúng ta thân nhau đến mức đó từ bao giờ?
— Thứ hai, anh là trợ lý, mà chỉ là trợ lý của trợ lý tôi!
— Không có lệnh của tôi, ai cho phép anh động vào điện thoại của tôi!
Khương Ninh cười lạnh.
Diệp Thừa thầm nghĩ, cốt truyện này có gì đó sai sai.
Không lâu sau, hai cảnh sát đã có mặt. Trịnh Lăng dựa vào tường, cả người run lên bần bật.
Hắn không ngờ Khương Ninh lại thẳng tay đến thế!
— Khương Ninh, cậu thật sự muốn bắt tôi à!
Trịnh Lăng run rẩy hét lên.
Thấy hai viên cảnh sát, Trịnh Lăng vội vàng quay người, nói:
— Xin lỗi, đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi và Khương Ninh là thanh mai trúc mã, chúng tôi chỉ đùa chút thôi!
Viên cảnh sát lùi lại một bước, cười lạnh:
— Tôi không cần biết hai người có đùa hay không, nhưng nếu đây là trò đùa thì các người phạm tội báo án giả, còn là hành vi cản trở người thi hành công vụ!
— Chúng tôi không phải bạn bè! — Khương Ninh nói.
Diệp Thừa bước lên, mặt mày hớn hở, nói với Trịnh Lăng:
— Huynh đệ, anh nói anh với Ninh Ninh là thanh mai trúc mã...
— Vậy tôi là ai?
— Hai đứa tôi từ nhỏ đã tắm chung lớn lên, thứ nên thấy hay không nên thấy, tôi đều thấy cả rồi!
— Sao tôi chưa từng gặp anh bao giờ nhỉ?
Diệp Thừa nháy mắt.
— Diệp Thừa, mày có biết ăn nói không đấy! — Khương Ninh mắng. — Cái gì gọi là không nên thấy đều thấy rồi?
— Hì hì, tao chỉ cố tình chọc tức hắn một chút thôi mà! — Diệp Thừa cười hì hì.
Khương Ninh: "..."
*Sao mình cứ cảm thấy thằng nhóc Diệp Thừa này không giống trước đây nhỉ?*
*Sao bây giờ lại trở nên nhí nhố thế này?*
*Hàng giả à?*
*Không đúng... *
Khương Ninh bừng tỉnh.
*Hiểu rồi, thằng bé này chắc lại thất tình, chắc chắn là do con nhỏ Liễu Như Yên kia lại chọc tức nó rồi. *
*Haiz, đứa trẻ đáng thương, để chị đây thương nhé!*
*Lát nữa cho ăn một bạt tai là tỉnh ngay!*
Trịnh Lăng trợn tròn mắt, thanh mai trúc mã?
Hai người là thanh mai trúc mã?
Diệp Thừa nhún vai, *đúng là nam chính chuyên ăn bám!*
*Còn muốn ăn cơm chùa nữa chứ?*
*Huynh đệ à, không có trình của chú Đạt thì đừng ra gió!*
— Đã không phải bạn bè, anh tự ý sử dụng điện thoại của cô ấy, gây ra tổn thất, đây là hành vi phạm tội!
Viên cảnh sát nói với Trịnh Lăng:
— Nếu cô ấy kiên quyết khởi tố, rất có thể anh sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự!
Sắc mặt Trịnh Lăng tái mét:
— Cái gì?
— Hai vị có muốn hòa giải trước không? — Viên cảnh sát lại hỏi.
Trịnh Lăng làm bộ đáng thương nhìn Khương Ninh:
— Ninh Ninh, tôi...
— Hai chú cảnh sát!
Khương Ninh hoàn toàn không thèm để ý đến Trịnh Lăng, trực tiếp nói:
— Trong điện thoại của tôi có rất nhiều bí mật kinh doanh, hắn còn chặn rất nhiều đối tác của tôi, suýt nữa gây ra tổn thất tài sản hàng chục triệu! Bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ, hắn là gián điệp thương mại do công ty khác cử tới!
Diệp Thừa: "..."
*Nếu thật sự có bí mật kinh doanh, mày có để điện thoại hớ hênh như vậy không?*
Vẻ mặt của hai viên cảnh sát lập tức trở nên nghiêm nghị.
Trong thoáng chốc, họ như thấy huân chương hạng ba đang vẫy gọi.
— Không, không, Ninh Ninh!
Trịnh Lăng vội la lên:
— Tôi thấy cậu có bạn trai rồi thì không nên liên lạc với những người đàn ông khác, cho nên mới lấy điện thoại của cậu, giúp cậu xóa những gã có ý đồ xấu thôi.
— Bạn trai!?
Khương Ninh chế nhạo:
— Tôi làm quái gì có bạn trai!
— Hơn nữa, kể cả tôi có bạn trai thì liên quan gì đến anh!
— Mấy đối tác khác giới của tôi thì liên quan gì đến anh!
— Người đầu tiên bị chặn là thằng nhóc Diệp Thừa, tiếp theo là bố tôi... Thế này mà anh gọi là giúp tôi à?
Khương Ninh tức giận nói:
— Trịnh Lăng, anh là cái thá gì!
Diệp Thừa giơ ngón tay cái lên, *Ninh Ninh à... Tao chỉ có thể nói là mày... làm tốt lắm!*
*Dù sao tao cũng là thanh mai trúc mã, mày tìm được bạn trai tao sẽ chúc phúc, nhưng loại đàn ông ăn bám thế này thì mày tuyệt đối đừng có mắt mù. *
— Chú cảnh sát, cháu không hòa giải!
Khương Ninh nói:
— Xin hãy đưa anh ta đi điều tra!
— Được!
Hai chú cảnh sát không chần chừ nữa, tiến lên áp giải Trịnh Lăng đi.
— Ninh Ninh!
Trịnh Lăng hét lên:
— Tôi sai rồi, tôi sai rồi!
Khương Ninh quay người đi, vẻ mặt lạnh như băng.
Ánh mắt Trịnh Lăng găm chặt vào Diệp Thừa, chứa đầy thù hận.
Ánh mắt Diệp Thừa cũng trở nên âm u.
*Dùng ánh mắt giết chết ngươi -*
*Tuyệt kỹ của Hanamichi, tao cũng biết nhé!*
Kết quả là...
Hai viên cảnh sát nhìn Diệp Thừa như nhìn một thằng ngốc, sau đó áp giải Trịnh Lăng rời đi.
— Rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Sau khi Trịnh Lăng đi rồi, Diệp Thừa nhìn Khương Ninh, hỏi.
Khương Ninh thở dài:
— Chỉ là một thằng ngu thôi!
— Mày là con gái, ăn nói văn minh một chút được không!
Diệp Thừa đi theo Khương Ninh vào phòng làm việc của tổng giám đốc, ngồi phịch xuống.
Khương Ninh bắt đầu giải thích.
Thanh mai trúc mã khỉ gió gì chứ.
Chẳng qua hắn là con trai của một người bạn chú Khương. Bố của Trịnh Lăng từng có ơn cứu mạng chú ấy.
Trịnh Lăng vừa hay đến đây tìm việc, chú Khương liền bảo Khương Ninh sắp xếp cho hắn một chức vụ tùy ý.
— Mày nói xem có cái chức vụ nào gọi là trợ lý của trợ lý tổng giám đốc không?
Khương Ninh chửi thề:
— Tao nhìn là biết ngay gã này thuộc dạng vô tích sự rồi!
— Cho nên, tao mới bịa ra cái chức đó, sắp xếp cho hắn một chỗ cho có lệ, coi như lấy tiền nuôi không hắn!
— Không ngờ, hắn lại dám giở trò này với tao!
Khương Ninh tức giận phì phò.
Diệp Thừa xòe tay:
— Chú Khương bảo tao đến xem mày thế nào, mày tự giải quyết được là tốt rồi!
*Nhưng mà, nếu mình vẫn là tên liếm cẩu nguyên chủ, e là vẫn đang quấn lấy Liễu Như Yên, chắc chắn sẽ không đến đây. *
*Như vậy, Khương Ninh có khả năng sẽ rơi vào bẫy của Trịnh Lăng, từng bước từng bước yêu hắn say đắm. *
*Suy nghĩ này cũng hợp lý đấy chứ!*
*Xem ra, từ lúc mình thoát khỏi con nhỏ hoa khôi Liễu Như Yên kia, mọi chuyện đã bắt đầu khác đi rồi!*
— Được rồi, tao chỉ đến xem một chút thôi!
Diệp Thừa khoát tay:
— Đi đây!
— Lại đi liếm con nhỏ Liễu Như Yên của mày à?
Khương Ninh tức giận hỏi:
— Bao giờ thì mày mới sáng mắt ra hả!
Diệp Thừa cười cười, búng một cái vào trán Khương Ninh:
— Tao với Liễu Như Yên không còn quan hệ gì nữa rồi!
Khương Ninh ôm trán, trong mắt hiện lên vẻ không tin:
— Câu này mày nói cả trăm lần rồi, chỉ cần Liễu Như Yên ngoắc ngón tay một cái là mày lại cun cút chạy tới ngay!
Diệp Thừa dở khóc dở cười.
*Thằng nguyên chủ hại mình thảm quá mà!*
*Rõ ràng mình là một chàng trai vui vẻ, hoạt bát cơ mà!*
— Tao thật sự không cần cô ta nữa, tao thay lòng đổi dạ rồi!
Diệp Thừa cười cười.
Khương Ninh sững sờ:
— Mày lại thích ai nữa rồi? Mày có vị hôn thê đấy, đại ca, mày có thể yên tĩnh một chút được không?
— Tao sắp không giấu nổi bố tao với bố mày nữa rồi!
— Vị hôn thê của mày mà biết, còn không lật trời lên à!
— Còn nữa, mày không phải thật sự muốn hủy hôn đấy chứ?
Khương Ninh vặn một cái vào tai Diệp Thừa:
— Em trai, tỉnh lại đi!
— Buông tay, buông tay!
Diệp Thừa tức giận gạt tay Khương Ninh ra:
— Tao với vị hôn thê trước giờ chưa từng có tình cảm, cưới cô ta, thà cưới mày còn hơn!
— Đệt!
Khương Ninh chửi thề một tiếng:
— Tao coi mày là em trai, thế mà mày lại muốn thịt tao à?
Diệp Thừa liếc mắt:
— Tao chỉ ví dụ thôi, đời này có thịt ai cũng không thịt mày!
— Mày đúng là bị Liễu Như Yên bỏ bùa rồi! — Khương Ninh vung tay định tát.
Diệp Thừa ngửa người ra sau, ngồi phịch xuống ghế sô pha bên cạnh, né được cú tát.
Trong đầu anh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ.
*Mình cần một cái bia đỡ đạn... *
*Ừm, con bạn thanh mai này, không thích hợp... *
*Vậy thì... *
Trong mắt Diệp Thừa lóe lên một tia sáng.
*Tiên Đế à... hay là huynh cân nhắc làm anh rể của đệ nhé?*