Chương 16: Mày chắc là kết nghĩa anh em chứ không phải kẻ thù giết cha đấy à?
Phản Phái: Nhân Vật Chính, Ngươi Thiếu Người Huynh Đệ Kết Nghĩa!
Hồng Nhật Linh Vân13-10-2025 12:37:02
Chu Kiếm thở dài:
— Cậu có tiền, nhưng cũng không thể muốn gì làm nấy được!
— Im đi!
Diệp Thừa khoát tay.
*Hết cách rồi, mấy nhân vật trong tiểu thuyết đứa nào cũng chẳng thèm báo công an. *
*Thế mà từ lúc tao đến đây, tao lại báo suốt!*
*Giờ tao muốn tuân theo quy luật của thế giới tiểu thuyết, không báo công an nữa, thì sao nào?*
*Tao chính là tiêu chuẩn kép như vậy đấy, ý kiến gì không?*
— Thằng ba với thằng tư dạo này thế nào rồi?
Chu Kiếm hỏi:
— Trước đây tôi cũng có mượn tiền bọn nó, nhưng trả lại rồi, mấy ngày nay cũng không dám làm phiền nữa!
Diệp Thừa ho khan một tiếng:
— Thì... dạo đó tao bận theo con nhỏ Liễu Như Yên, khụ khụ, nên cũng không để ý đến thằng ba với thằng tư.
Chu Kiếm giơ ngón tay cái lên:
— Cậu cũng được đấy!
— Thôi bỏ đi, cậu có tiền, bọn tôi không có!
Chu Kiếm thở dài:
— Diệp thiếu, lần này, cảm ơn cậu!
— Khách sáo làm gì!
Diệp Thừa mỉm cười:
— Gặp được nhau cũng là cái duyên!
— Chu Kiếm, cậu có muốn kết nghĩa anh em với tôi không?
Diệp Thừa nghiêm mặt nói.
Chu Kiếm: "????"
— Sao chủ đề lại đột ngột nhảy sang chuyện kết nghĩa anh em thế này?
Chu Kiếm cạn lời hỏi.
— Tao với Liễu Như Yên không còn quan hệ gì nữa rồi!
Diệp Thừa mở miệng nói:
— Tao vừa tỉnh mộng một đêm, đã hoàn toàn thay đổi!
— Liễu Như Yên, là cái thá gì!
— Chỉ cần tao muốn, minh tinh hạng A tối nay cũng sẽ xuất hiện trên giường nhà tao!
Diệp Thừa nói tỉnh bơ:
— Cậu nói xem có đúng không?
Chu Kiếm: "..."
— Nói mới nhớ, vẫn chưa biết nhà cậu làm nghề gì!
Chu Kiếm lắc đầu.
— Cậu không biết, nhưng trong trường Đại học Ma Đô này, chắc chẳng có ai không biết!
— Kể từ lúc tôi theo đuổi Liễu Như Yên...
Diệp Thừa chỉ tay ra xa:
— Đại thiếu gia nhà họ Diệp, cái nhà có tài sản mấy trăm tỷ ấy... nhà của người giàu nhất ấy!
Chu Kiếm: Mẹ nó chứ!
*Vừa nãy mình còn sợ liên lụy đến cậu, không dám nhận người quen, kết quả là... *
*Sớm biết cậu trâu bò thế này, tôi đi vay nặng lãi làm cái quái gì!*
*Tôi... *
— Sao nào?
Diệp Thừa vỗ vỗ vai Chu Kiếm:
— Hai đứa mình kết nghĩa nhé?
— Rốt cuộc là tại sao cậu lại muốn kết nghĩa?
Chu Kiếm tò mò hỏi:
— Chúng ta là anh em cùng phòng, tuy tôi nghỉ học rồi nhưng tình cảm vẫn còn đó, mà nhìn cậu bây giờ cũng rất tốt!
— Cậu cũng sẽ không vì thân phận của tôi mà coi thường tôi!
— Cho nên, kết nghĩa hay không, có cần thiết không?
Chu Kiếm ngơ ngác:
— Thằng hai, rốt cuộc cậu muốn tôi làm gì?
— Cậu muốn thay nội tạng à?
— Cậu muốn lấy thận của tôi?
— Hay là cậu muốn moi tim tôi?
Chu Kiếm khó hiểu nhìn Diệp Thừa.
— Mày điên à, tao cần nội tạng của mày làm gì?
Diệp Thừa một cước đá Chu Kiếm ra xa:
— Tao mà cần cấy ghép, thì người có tiền như bọn tao thiếu gì nguồn!
Diệp Thừa giơ ngón giữa lên, chế nhạo một tiếng.
Chu Kiếm: "..."
— Lại đây, kết nghĩa!
Diệp Thừa móc ra ba điếu thuốc, châm lửa:
— Trời cao ở trên!
— Ờ...
Chu Kiếm không nói nên lời.
— Nói theo tao!
Diệp Thừa gắt lên.
— Ồ, Trời cao ở trên!
Chu Kiếm nói.
— Anh em ta, thề không đội trời chung với cờ bạc, ma túy!
Diệp Thừa nói.
Chu Kiếm cũng lặp lại theo, hắn nhìn Diệp Thừa như nhìn một thằng ngốc.
*Đại ca, anh nói kết nghĩa, sao lại... thề không đội trời chung với cờ bạc, ma túy?*
*Anh nói chuyện bình thường một chút được không, cái mạch suy nghĩ của anh đừng có nhảy cóc như thế chứ!*
*Còn nữa, vàng thì anh không nhắc một lời, à không, anh có nói! Trời cao ở trên, anh đúng là trâu bò!*
*Xem ra, vì mình không đủ biến thái, nên mới không hợp với cậu ta!*
— Anh em ta hôm nay kết nghĩa, có phúc cùng hưởng, có họa Chu Kiếm chịu!
Diệp Thừa quát lên:
— Nói!
Chu Kiếm lơ ngơ lặp lại theo, rồi đột nhiên khựng lại:
— Dựa vào cái gì mà có họa thì một mình tôi chịu?
— Bởi vì tao có tiền!
Diệp Thừa tiêu sái hất tóc:
— Ý kiến à?
Chu Kiếm: "..."
[Ting, kết nghĩa thành công!]
Giọng hệ thống vang lên.
Diệp Thừa lập tức mở bảng kết nghĩa ra.
[Anh em kết nghĩa: Diệp Phàm (Tiên Đế trọng sinh). Độ thiện cảm: 60%!]
[Anh em kết nghĩa: Chu Kiếm (Người thừa kế của Thượng Cổ Kiếm Tiên). Độ thiện cảm: 80%!]
Diệp Thừa: *Ừm, tám mươi phần trăm, sướng!*
Chỉ là, bây giờ vẫn là người thường.
Không sao, không sao...
Người ta nói dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Mình cùng bọn họ đi lên từ lúc còn yếu thế, đến khi lên đỉnh cao, mình chính là tri kỷ của họ!
Điều kiện tiên quyết là, bọn họ không phải loại cỏ dại quấn quanh chân một thằng họ Đường nào đó...
— Đi, anh mời mày ăn cơm!
Diệp Thừa cười ha hả.
Mặt Chu Kiếm co giật:
— Trước khi cậu đến, tôi mới ăn một tô mì trộn cay, no rồi!
— Thôi nào!
Diệp Thừa cười khẽ một tiếng:
— Đi, mời mày ăn cua hoàng đế, đừng nói là mày ăn không nổi!
Chu Kiếm lắc đầu:
— Thằng hai, cậu giúp tôi nhiều rồi, tôi phải ra ngoài làm thuê!
— Hả!?
Diệp Thừa dừng lại một chút, rồi lập tức gật đầu:
— Tao biết, lòng tự trọng của mày không cho phép mày ăn bám tao!
— Mày yên tâm, tao sẽ ra lệnh, tất cả công ty thuộc nhà họ Diệp, và cả những công ty của các gia tộc có quan hệ với nhà tao...
— Tuyệt đối sẽ không nhận mày vào làm!
— Mày cứ tự mình mà phấn đấu đi!
Diệp Thừa ngạo nghễ mở miệng.
Chu Kiếm đập đầu xuống bàn.
— Thằng điên, sao thế?
Diệp Thừa vội đỡ Chu Kiếm dậy.
Chu Kiếm nắm lấy tay Diệp Thừa:
— Diệp đại thiếu, tôi với cậu có thù oán gì thì cậu cứ giết quách tôi đi được không? Đừng tra tấn tôi nữa!
Diệp Thừa cười ha hả:
— Thằng điên, hai đứa mình là anh em kết nghĩa mà!
Chu Kiếm bất đắc dĩ che mặt:
— Mày chắc là kết nghĩa anh em chứ không phải kẻ thù giết cha đấy à?
— Cậu là người giàu nhất ra lệnh một tiếng, tôi chỉ muốn hỏi...
— Ở Ma Đô này còn có chỗ cho tôi đặt chân không?
— Tôi còn tìm được việc làm không?
Chu Kiếm sắp phát điên.
— Thì tại lòng tự trọng của mày không cho phép mày ăn bám tao còn gì.
Diệp Thừa vỗ vỗ vai Chu Kiếm.
Chu Kiếm tức đến đen mặt:
— Đây là chuyện lòng tự trọng hay không à?
— Nhà cậu là người giàu nhất đấy!
— Cậu ra lệnh một tiếng, là cậu chặn hết mọi con đường làm việc của tôi ở Ma Đô rồi!
Chu Kiếm bất đắc dĩ nói.
Diệp Thừa: "..."
*Nói cũng đúng, chỉ cần mình tuyên bố một câu, thì ở Ma Đô này sẽ không có công ty nào dám nhận mày. *
Nhưng mà...
— Tao tin mày!
Diệp Thừa vỗ vỗ vai Chu Kiếm:
— Mày nhất định có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, làm nên nghiệp lớn!
Chu Kiếm: *Hay là cậu cứ giết quách tôi đi cho rồi!*
— Thôi, không đùa mày nữa!
Diệp Thừa cười cười:
— Thằng điên, tao thấy mày có số hưởng, tin chắc mày là người có vận may lớn!
— Ừ!
Chu Kiếm gật đầu lia lịa:
— Tao mua vé số chưa bao giờ trúng quá năm đồng!
Diệp Thừa bĩu môi:
— Đó là vì mày mua ít, mày mua tổng cộng chưa đến mười tờ vé số!
Chu Kiếm: *Tôi nghèo rớt mồng tơi mà!*
— Tuy mọi người đều biết, người trúng vé số không phải dựa vào thực lực, không phải dựa vào vận may, mà là dựa vào tên và bối cảnh của hắn!
— Nhưng mà, tao có một chiêu, có thể trăm phát trăm trúng giải độc đắc!
Diệp Thừa cười ha hả.
— Ồ!?
Chu Kiếm lập tức tỉnh táo, *lẽ nào cậu ta định đi lo lót cho người phụ trách xổ số à?*
— Chỉ cần bỏ ra ba mươi lăm triệu mua hết tất cả các số!
Diệp Thừa bình tĩnh mở miệng:
— Trăm phát trăm trúng giải độc đắc!
Mặt Chu Kiếm co giật:
— Cậu nói cứ như ba mươi lăm triệu là ba mươi lăm nghìn vậy!
Diệp Thừa:
— Mày cứ nói là có trúng thưởng hay không đi!
Chu Kiếm: *Trúng. *
*Cái này thì đúng là không có cách nào phản bác được!*