Chương 35: Tao nhân từ lắm, còn tốt bụng cho cả nhà vợ con mày xuống dưới đoàn tụ với mày luôn!
Phản Phái: Nhân Vật Chính, Ngươi Thiếu Người Huynh Đệ Kết Nghĩa!
Hồng Nhật Linh Vân13-10-2025 12:37:15
Diệp Thừa cho người điều tra, biết được gã chủ nhiệm họ Ngô không có ở bệnh viện, hôm nay là ngày nghỉ của hắn.
Diệp Thừa dẫn theo một đám người tìm đến tận nhà gã.
Anh nhẹ nhàng gõ cửa.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa, nhìn thấy Diệp Thừa thì lập tức sững người.
Mấy vệ sĩ phía sau nhanh chóng khép chặt cửa lại.
Người phụ nữ trung niên kinh hãi hét lên:
— Cứu mạng...
Một vệ sĩ nhanh như chớp bịt miệng bà ta, đẩy vào trong phòng.
Người phụ nữ trung niên ú ớ kêu la, Diệp Thừa phất tay.
Đám vệ sĩ tiến vào phòng lục soát một lượt, rồi dẫn một cậu bé chừng mười mấy tuổi từ trên lầu xuống.
— Thiếu gia, còn có một cậu thiếu niên, nhưng là người câm! — một vệ sĩ báo cáo.
Ánh mắt cậu thiếu niên trong veo nhưng có phần ngây dại, lộ rõ vẻ sợ hãi, không ngừng giãy giụa, chỉ phát ra được những tiếng "y y a a".
— Tôi hỏi, bà trả lời!
Diệp Thừa nhìn bà Ngô, ôn tồn nói.
— Đừng làm hại con trai tôi! — bà Ngô vội la lên.
Diệp Thừa liếc mắt:
— Làm hại con trai bà? Ha ha!
— Tôi hỏi bà, chủ nhiệm Ngô đâu? — Diệp Thừa hỏi.
— Ông ấy không có nhà, ra ngoài mua đồ rồi, tôi gọi điện bảo ông ấy về! — bà Ngô nói.
— Không cần, ông ta về rồi!
Diệp Thừa nhìn ra cửa, cười cười, một người đàn ông trung niên xách theo một túi đồ bước vào.
Ngay sau đó... ông ta bị vệ sĩ đè thẳng xuống đất.
— Các người là ai? — chủ nhiệm Ngô trừng mắt, hỏi.
Diệp Thừa tiến lên tát một cái, mặt chủ nhiệm Ngô lập tức sưng vù, hắn gào lên:
— Mẹ mày là thằng nào? Dám đánh tao thêm cái nữa xem!
*Bốp bốp!*
Diệp Thừa lại tát thêm hai cái thật mạnh:
— Thử thì thử, tao thấy nhiều thằng thích ăn đòn rồi, nhưng chưa thấy thằng nào thích ăn đòn như mày!
Diệp Thừa trực tiếp vung tay tát sáu mươi cái.
— Khổng Tử nói: Sáu mươi tai thì thuận.
— Cho mày sáu mươi cái tát, nói chuyện sẽ thuận mồm hơn nhiều, mày thấy đúng không?
Diệp Thừa ngả người ra sau...
Mấy vệ sĩ nhanh chóng mang ghế sô pha tới, đặt ngay sau lưng anh.
Diệp Thừa vững vàng ngồi xuống.
— Rốt cuộc các người là ai?
Bà Ngô hét lên:
— Có chuyện gì thì nói, không thể vô duyên vô cớ đánh người, cũng không thể tự tiện xông vào nhà người khác!
— Vô duyên vô cớ?
Diệp Thừa nộ khí bốc lên, cười lạnh nói:
— Cái thằng súc sinh này, đánh nó thì đã sao?
— Tát tiếp cho tao! — Diệp Thừa ra lệnh.
Vệ sĩ gật đầu lia lịa, vung tay tát thêm cho chủ nhiệm Ngô mấy cái nữa.
— Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Bà Ngô khóc lóc khuyên can:
— Có chuyện gì thì nói, cậu còn trẻ như vậy, tuyệt đối đừng đi vào con đường vi phạm pháp luật!
— Lão Ngô nhà tôi đắc tội gì với cậu chứ! — bà Ngô khóc.
— Yên tâm!
Diệp Thừa ôn hòa nói với bà Ngô:
— Thằng con câm điếc của hai người, tôi sẽ xử lý giúp!
— Không để nó làm liên lụy đến hai người!
— Tao hiền lắm, đúng không? — Diệp Thừa cười ha hả.
— Không, không được! — bà Ngô và chủ nhiệm Ngô đồng thanh hét lên.
— Sốt ruột à?
Diệp Thừa nhìn chủ nhiệm Ngô:
— Chẳng qua chỉ là một thằng câm điếc vô dụng, ông kích động làm gì?
— Mày thả vợ con tao ra, mày muốn gì tao cũng cho! — chủ nhiệm Ngô gào lên.
— Thả vợ con ông?
— Vậy thì, chủ nhiệm Ngô, ông nói cho tôi biết, ông có thả vợ con của người khác không?
— Những người chết trong tay ông, chẳng phải cũng là vợ của người khác, con của người khác sao? — Diệp Thừa cười tươi.
Sắc mặt chủ nhiệm Ngô đại biến, bà Ngô ngây cả người.
— Có người thì mất con trai, có người thì mất con gái, có người thì mất vợ, có người thì mất chồng!
— Mà ông, chủ nhiệm Ngô, tốt thật đấy, gia đình hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn!
— Nhưng dựa vào cái gì?
— Cái thằng súc sinh lạm dụng chức quyền, hại dân hại nước, coi mạng người như cỏ rác như ông, có tư cách gì mà hưởng thụ cuộc sống?
Diệp Thừa cười cười:
— Thôi, thôi, tao là người lương thiện!
— Không phải ông thích cả nhà đoàn tụ sao?
— Yên tâm, tao sẽ cho vợ con mày xuống dưới đoàn tụ với mày...
— Thấy tao nhân từ chưa, còn cho cả nhà chúng mày đoàn tụ nữa đấy!
Diệp Thừa vỗ tay một cái:
— Tao lương thiện thật!
— Đồ khốn, đồ súc sinh, ông lại tham gia vào mấy chuyện đó à?
Bà Ngô không phải kẻ ngốc, bà ta lập tức ý thức được điều gì đó, điên cuồng gầm lên.
— Đồ khốn, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho ông tham gia, không cho ông tham gia, ông đang phạm tội đấy, phạm tội đấy!
— Đến con trai của chúng ta sinh ra đã câm điếc, chính là báo ứng vì mấy chuyện thất đức mày làm đấy!
— Sao ông lại không nghe tôi chứ!
Bà Ngô chán nản ngồi phịch xuống đất, gào khóc.
Chủ nhiệm Ngô co quắp trên mặt đất, im lặng không nói.
— Đồ khốn, ông lại ghép tạng cho ai nữa?
— Lần này bị người ta tìm đến tận cửa rồi!
— Đồ súc sinh, tại sao ông lại không nghe tôi! — bà Ngô lại hét lên.
— Hết cách rồi!
Chủ nhiệm Ngô cười khổ một tiếng:
— Có lần đầu tiên, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Tôi không quay đầu lại được nữa!
— Một khi tôi buông tay, tôi sẽ chết, các người cũng sẽ chết!
Chủ nhiệm Ngô nhìn hai bàn tay mình:
— Tôi không rút ra được!
— Đặc sắc, đặc sắc!
Diệp Thừa vỗ tay một cái:
— Tự cho là mình tình sâu nghĩa nặng, tự cảm động bản thân đúng không?
— Rất tốt!
Diệp Thừa nói với vệ sĩ:
— Giết con trai hắn trước!
— Vâng, thiếu gia! — một vệ sĩ mỉm cười.
— Không được!
Chủ nhiệm Ngô vội la lên:
— Mày nói đi, mày muốn tìm ai!
— Tao muốn biết, kẻ chủ mưu đứng sau mày là ai! — Diệp Thừa lặng lẽ mở miệng.
— Tao không biết!
Chủ nhiệm Ngô lắc đầu:
— Tao chỉ liên lạc với một bệnh viện, mày có thể đến bệnh viện đó mà tìm!
Chủ nhiệm Ngô vội vàng khai ra những gì mình biết.
Diệp Thừa nhẹ nhàng gật đầu:
— Chủ nhiệm Ngô, ông đúng là một bác sĩ tốt!
— Ông đã làm bẩn cái nghề nghiệp cao quý này, ông là khối u ác tính của ngành y!
— Làm bác sĩ cứu người chữa bệnh, nhân tiện kiếm tiền thì không có vấn đề gì, nhưng mẹ nó chứ, ông làm bác sĩ mà lại đi hại người!
Diệp Thừa khinh thường nói:
— Đưa hắn đến cục chấp pháp!
— Vâng! — vệ sĩ hô.
— Chờ đã!
Chủ nhiệm Ngô vội la lên:
— Rốt cuộc mày là ai? Mày có biết, thế lực đằng sau bệnh viện đó lớn đến mức nào không!
Diệp Thừa liếc mắt:
— Tao, Diệp Thừa, thiếu chủ tập đoàn Diệp thị!
— Tài sản không nhiều, mấy trăm tỷ, không biết có đến vạn tỷ hay không!
— Tao không phải người tốt lành gì, thỉnh thoảng cũng đi bắt nạt trai gái, nhưng mà... tao không phải súc sinh!
— Tao sẽ dùng tất cả năng lực của mình, để phá tan cái bệnh viện mà mày nói!
Diệp Thừa cười cười:
— Đi!
Chủ nhiệm Ngô sững sờ tại chỗ.
Thiếu chủ tập đoàn Diệp thị?
Toang!
Lần này toang thật rồi!...
Ra khỏi cửa, Diệp Thừa trực tiếp dẫn vệ sĩ thẳng đến bệnh viện tư nhân mà chủ nhiệm Ngô đã nói.
Không xa, ngay ngoại ô Ma Đô.
Bệnh viện Tứ Hải!
Bệnh viện tư nhân do tập đoàn Tứ Hải xây dựng.
Diệp Thừa liếc nhìn tài liệu của tập đoàn Tứ Hải, hít sâu một hơi.
Trương Khải Cường, gã bán cá, cú quỳ kinh thiên động địa...
Diệp Thừa: "? ? ? ?"
Sóng gió càng lớn, giá cá càng đắt ư?
Lão Mạc, tao muốn ăn cá?
Là gã Khải Cường đó à?
Có cô em gái nào tên Mạn Lâm không nhỉ?
Rất nhanh đã đến bệnh viện.
Bệnh viện Tứ Hải, cửa lớn đóng chặt, nhìn là biết có vấn đề.
Suy cho cùng, bệnh viện bình thường đều mở cửa 24/7 để người dân vào khám bệnh.
Ngay sau đó, Diệp Thừa nhìn thấy xe của chú Tần.
Chú Tần đang đứng dựa vào cửa, Diệp Thừa bước xuống xe.
— Chú Tần! — Diệp Thừa cười chào.
Chú Tần nhẹ nhàng gật đầu:
— Thiếu gia, cậu cũng tra được đến đây à?
Diệp Thừa cười cười:
— Kẻ đứng sau nhà hỏa táng là ai?
Chú Tần mở miệng:
— Là Xà gia của công ty Thiên Xà, dính líu đến xã hội đen!
Diệp Thừa sững người, Xà gia?
Sao nghe quen tai thế nhỉ?
Anh đột nhiên vỗ đùi, nhớ ra rồi.
Đây không phải là cái thằng cho thằng bạn Chu Kiếm vay nặng lãi sao?
— Xà gia đâu? — Diệp Thừa hỏi.
— Tôi đã cho người đi bắt rồi!
Chú Tần thở ra một hơi, chỉ vào bệnh viện:
— Vệ sĩ cũng đã lẻn vào trong rồi!
Diệp Thừa khẽ gật đầu:
— Chú Tần, hôm nay hai chú cháu mình lật tung cái bệnh viện này lên nhé!
Chú Tần gật đầu, sau đó lấy ra một khẩu súng, đưa cho Diệp Thừa.
Diệp Thừa: "Vãi chưởng! ? ! ?"
Cái đồ chơi này, thằng đàn ông nào mà không mê!
Nhưng mà... chú Tần ơi, cái này phạm pháp đấy, mẹ nó chứ.