Chương 8: Tái khám

Ta Dùng Ba Câu Nói Dọa Khóc Toàn Tinh Tế

Vi Ngã Vô Tửu 28-06-2025 21:45:41

Quan Cao Dương cố gắng trả lời bạn mình thật nhanh: [Nếu cô ấy có thể vượt qua tôi, vậy cũng chứng tỏ rằng tôi không đủ năng lực. ] [Ha ha ha lão Quan rất có phong độ nha!] Quan Cao Dương tự an ủi chính mình, chưa chắc cô ta đã lợi hại như vậy, biết đâu người mới đó còn chưa kịp tung ra tập ba thì sao? Anh ta là người giữ vị trí thứ nhất lại đi so sánh hơn thua với một người mới làm gì chứ, chẳng phải là hạ giá quá rồi sao? Quan Cao Dương rời khỏi cuộc trò chuyện, sau đó anh ta nhịn không được click mở tập hai của Tà thần ra xem, càng xem càng sợ hãi. Cái gọi là người ngoài nghề xem cho vui, người trong nghề xem kiến thức chuyên môn chính là thế này, chỉ có người cùng chung chí hướng mới có thể nhận ra một cách rõ ràng rằng mỗi góc quay mà tác giả lựa chọn, mỗi một tia sáng được sắp xếp tinh tế như thế nào, bộ phim này đã thể hiện được toàn bộ tài hoa của tác giả. ... Cô ấy mới có 17 tuổi thôi. Lúc mình 17 tuổi, mình chắc chắn không thể làm tốt được như thế. Cho dù là hiện tại liệu có làm được tốt như vậy hay không? Anh ta từ chối tự hỏi vấn đề này. Sau khi Quan Cao Dương xem xong video, anh ta nhấp vào biểu tượng "unlike" bên dưới video. "... Chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi." Anh ta tức giận lẩm bẩm, sau đó lại chuyển sang forum. Qủa nhiên, so với những bình luận hài hòa bên dưới video kia, nơi này có rất nhiều người đang mắng chửi Tà thần. Quan Cao Dương giống như người nghiện, liên tiếp đọc mấy cái bình luận ác ý, sau đó trong lòng nổi lên ý xấu. Nhưng mà những người này đều đang đứng ở góc độ người xem để biểu đạt cảm giác bất mãn, không có bình luận nào là thực sự chạm đến điểm mấu chốt. Ma xui quỷ khiến, anh ta nhìn chằm chằm quang não một lúc lâu, sau đó bắt đầu gõ chữ: [Tôi thừa nhận "sau khi kết hôn với tà thần" là một tác phẩm mới rất xuất sắc và mới mẻ, nhưng xem xét kỹ lại thì nó thật sự thích hợp để xuất hiện trong chủ đề này à?] Lầu chính: [Giống như tiêu đề đã ghi. Câu chuyện này có thể gọi là cưới trước yêu sau được hả? - xin hỏi, yêu ở chỗ nào thế? Thậm chí, điểm mấu chốt là "cưới trước" cũng rất miễn cưỡng. @Thường Thanh Thanh tôi thấy bên chính phủ chắc là phải tăng cường nghiêm ngặt đối với việc xét duyệt những tác phẩm dự thi rồi, mọi người thấy sao nhỉ?] Lúc đăng bình luận lên, trái tim Quan Cao Dương vẫn đang đập loạn nhịp. Anh ta làm ra chuyện như thế này cũng là vì danh hiệu đệ nhất kia rất quan trọng đối với anh ta. Anh ta lăn lộn ba năm mới gặp được một cơ hội như vậy. Có thể là bởi vì tiêu đề không đủ kích thích, Quan Cao Dương chờ nửa ngày mà mới có một vài bình luận trả lời, nhưng cũng không gây ra được tiếng vang gì. Anh ta hơi thất vọng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn. Mỗi ngày Thường Thanh Thanh bị rất nhiều người @, cho nên chắc là không thể nhìn thấy bình luận của anh ta. Nhưng như thế cũng tốt, vừa có thể phát tiết, lại vừa không gây ra chuyện lớn. Coi như chưa có chuyện gì xảy ra... * Sau khi tung ra tập thứ hai, Thượng Kinh Nhạn ngủ say như chết, cả thể xác và tinh thần đều cảm thấy mệt mỏi - chờ hoạt động lần này kết thúc, cô tuyệt đối sẽ không đảo lộn giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi nữa, tiếp tục như vậy cô cũng chịu không nổi. Sau khi tỉnh dậy, cô nhìn thấy quang não đang nhấp nháy phát sáng, mơ mơ màng màng cầm lên nhìn thì thấy là tin nhắn của Du Nghiêu. Lần trước sau khi Du Nghiêu rời đi, Thượng Kinh Nhạn đã tìm được phương thức liên lạc của anh ta ở trên mạng, tên gọi là "Du Ngư", chắc là danh hiệu của Du Nghiêu. Du Ngư: [Ngày mai là ngày cậu đi tái khám nhỉ? Lần trước cậu đã không đi rồi, lần này vẫn nên đi khám lại đi thì hơn. ] Thượng Kinh Nhạn: "..." Tái khám? Lại là một chuyện không thể nhớ ra được. Sao vậy nhỉ, chẳng lẽ cô còn có bệnh gì nữa hả? Thượng Kinh Nhạn giơ tay xoa bên thái dương, dần tỉnh táo lại, cô do dự đang định hỏi tái khám cái gì với đi tái khám chỗ nào thì Du Nghiêu đã gửi tới một cái định vị của một địa chỉ: [Tôi bây giờ đang ở chỗ bác sĩ Điền, tôi tới rồi, cậu đừng có nói lại không đi nữa đấy nhé!] Trùng hợp vậy luôn, vừa lúc có thể giúp đỡ cô... Ngón tay Thượng Kinh Nhạn bấm trên quang não mấy cái, trong lòng theo bản năng cảm thấy nghi ngờ, sau đó lại biến mất, cô đáp: [Biết rồi. ]... Ngày tiếp theo. Ngày hôm qua Thượng Kinh Nhạn đã đi tìm địa chỉ mà Du Nghiêu gửi tới kia rồi, đó là một phòng khám tinh thần lực. Xem ra chính mình thật sự bị bệnh rồi, cuối cùng vẫn là bệnh liên quan đến tinh thần lực... Cô đã xuyên qua được một thời gian rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Thượng Kinh Nhạn rời khỏi phạm vi phòng trọ. Cô mặc một cái áo khoác có in hình đầu lâu, đội một cái mũ lưỡi trai, rồi thuê một cái ván trượt. Nguyên thân có hộ chiếu máy bay - ngoại trừ học tập, những thứ linh tinh khác nguyên thân càng chơi càng giỏi. Ký ức của thân thể vẫn còn rõ ràng, Thượng Kinh Nhạn cảm tưởng như chính mình đã học qua rồi, cô đút tay vào túi quần, chân dẫm lên ván trượt lấp lánh ánh sáng, vụt qua một dãy các tòa nhà. Thượng Kinh Nhạn biết nơi mình đang ở là "Tinh hệ lưu đày", là một tinh hệ trong năm hành tinh được dùng để cư trú, bốn cái còn lại là những nơi mà sau này mới được cải tạo. Tinh hệ lưu đày không phải là tên thật, tên thật của nó là "tinh hệ Elfa". Nghe cái tên này thôi cũng có thể nhận ra được, nó là tinh hệ đầu tiên mà con người ở thế giới này thăm dò được. Lúc đầu tinh hệ Elfa là một tinh hệ rất màu mỡ, nhưng sau khi tài nguyên bị cạn kiệt, sự chú ý của con người lại bị chuyển sang nơi khác, chỗ này từ từ biến thành "Tinh hệ già", sự quản lý ở đây cũng theo đó trở nên lỏng lẻo. Tội phạm bị áp giải đến ngục giam của Elfa, sau khi ra tù thì ở lại đây sinh hoạt; tinh tặc cũng rất thích trốn trong Elfa, dùng nơi này làm căn cứ của mình... Sau đó, nơi này biến thành một "Tinh hệ lưu đày". Trên tinh võng, người ta truyền nhau một câu nói đùa về Elfa như thế này: Ở đây, bác gái bán bánh quẩy dưới lầu cũng có thể từng là đại ca của một băng nhóm nào đấy đó. Trên không trung nhuốm một màu xám, ánh sáng ở tinh hệ Elfa không quá mãnh liệt, còn lộ ra một chút lạnh lẽo. Cách đó không xa là một dãy nhà xưởng có tuổi thọ năm trăm tuổi, bây giờ chỉ còn mỗi cái vỏ, bên trong biến thành khu dân cư. Cho dù là khu công nghiệp gì thì sau khi trở nên hoang tàn đều lộ ra một cảm giác thê lương, cho dù ban đầu nó có tiên tiến hơn gấp mấy lần so với những khu công nghiệp ở kiếp trước của Thượng Kinh Nhạn. Trên đường, có một đứa bé trai đang cho một loại chim rất giống bồ câu trắng ăn, cánh chim màu trắng xoay quanh những ngọn đèn neon. Trời vừa tạnh mưa, những vũng nước trên đường phản chiếu ra mọi màu sắc sặc sỡ. Có hơi giống thế giới các vì sao trong truyện cổ tích. Thượng Kinh Nhạn nghĩ thầm như vậy. Phòng khám mà cô muốn đến nằm trong một cái hẻm, đầu hẻm chồng chất những đồ vật linh tinh, lúc Thượng Kinh Nhạn nghiêng người đi vào còn dọa một con mèo hoang bỏ chạy hoảng sợ. Cũng không phải phong cách sặc sỡ như con phố bên ngoài, mà là màu vàng ấm áp, bên trên có một dòng chữ xinh đẹp "Viện chữa trị tinh thần lực tốt nhất khu XX", bên ngoài cửa phòng khám rất sạch sẽ. Thân thể này còn mấy tháng nữa mới được tính là trưởng thành, trước khi thành niên, cô có thể được hưởng chế độ cố vấn tinh thần miễn phí của xã khu. Sau khi xếp hàng đăng ký, cô đã tới được lầu 3. "Mời ngồi." Sau khi Thượng Kinh Nhạn đi vào phòng khám, cô nhìn quanh một vòng, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ trước mặt. Người này gọi là bác sĩ tinh thần lực Điền Giang Lê, bà ấy có một mái tóc dài lượn sóng màu hạt dẻ, trên mặt đeo một cái mắt kính không gọng, bà ấy mỉm cười, quần áo trên người có phong cách dịu dàng. Phòng khám cũng có phong cách tương tự như phong cách của bà ấy, nó được trang trí bằng những màu sắc rất nhẹ nhàng. "Tiểu Nhạn, cháu đã không đến đây hai tháng rồi, bây giờ cuối cùng cũng tới." Giọng điệu của Điền Giang Lê rất thân quen, bà nói,"Cháu nằm xuống chỗ đó trước đi, để ta làm kiểm tra cho cháu." "Ôi, tinh thần dao động rất ổn định... Tiểu Nhạn gần đây bắt đầu làm Trúc Mộng sư chưa?... Từ từ thôi, không cần căng thẳng..." Bà ấy vừa kiểm tra đo lường, vừa nói chuyện phiếm với Thượng Kinh Nhạn giúp cô thả lỏng. Đứa bé Tiểu Nhạn này có thể nói là bà ấy đã nhìn nó lớn lên. Điền Giang Lê nhớ rất rõ tư liệu của mỗi bệnh nhân, Thượng Kinh Nhạn, thí nghiệm tinh thần lực được 73 điểm, cấp bậc được đánh giá là C, thời gian thức tỉnh tinh thần lực là: 15 tuổi. Số điểm này so với một đám người chỉ có 60 điểm đã là rất tốt rồi, nhưng nếu muốn làm Trúc Mộng sư thì lại hơi khó. Phần lớn thao tác của các Trúc Mộng sư yêu cầu tối thiểu phải là cấp A, cũng chính là trên 90 điểm tinh thần lực trở lên mới có thể hoàn thành. Nếu cố gắng làm thì sẽ chỉ làm cho tinh thần lực của mình nhanh chóng bị hỏng. Lúc trước kiểm tra thấy tình trạng tinh thần lực của Thượng Kinh Nhạn luôn rất kém, có khả năng lớn sẽ biến chuyển thành chứng khuyết thiếu tinh thần lực. Nhưng lần này kiểm tra lại thì lại thấy cô cực kỳ bình thường, không có một chút dấu hiệu nào khác cả. Điền Giang Lê kinh ngạc nói: "Để ta tiến vào hình ảnh tinh thần của cháu xem thử, nếu không có vấn đề gì thì có thể kết thúc lần trị liệu ngày hôm nay rồi." Bà ấy cũng đeo một thiết bị kết nối tinh thần lên. Ý thức Thượng Kinh Nhạn chìm vào bóng tối, kế tiếp, cô "nhìn" thấy một xúc tu trong suốt được tạo nên từ tinh thần lực đang lan dần về phía mình, phóng ra tín hiệu "thôi miên" với cô. Cô lộ ra vẻ mặt kì lạ, bởi vì cô không những không bị thôi miên, mà còn... cô còn có cảm giác: mình có thể thôi miên ngược lại Điền Giang Lê. Đúng lúc suy nghĩ này vừa nổi lên, động tác của xúc tu kia cũng bị làm chậm lại, cuối cùng dừng hẳn, tiến vào tình trạng bị thôi miên sâu. Thậm chí, Thượng Kinh Nhạn cảm thấy mình có thể thông qua dụng cụ này để trực tiếp đi vào lĩnh vực tinh thần của Điền Giang Lê. Ý thức của cô giống như một cơn gió, không có một chút dấu hiệu, cảnh tượng xung quanh đột nhiên bị biến đổi. - cô đã tới được bên trong hình ảnh tinh thần của Điền Giang Lê rồi. Thượng Kinh Nhạn nhìn thấy một con thú có màu lông trắng như tuyết, trên đầu nó có một cái sừng màu vàng, trên lưng có hai cái cánh, đôi mắt màu hạt dẻ mở to như hai viên đá quý, dịu dàng nhìn cô. Đây là... tinh thần thể ở trung tâm tinh thần của Điền Giang Lê ư? Thượng Kinh Nhạn cúi đầu "nhìn" mình, lại chỉ có thể nhìn thấy một đám ánh sáng màu bạc. Lúc này cô mới nhận ra được có chỗ nào đó không đúng: Tinh thần thể ở trung tâm tinh thần của cô ở đâu? Tại sao cô chưa từng thấy nó? Mỗi người trong tinh tế, ai cũng có tinh thần thể, có thể là động vật, có thể là vật phẩm, thậm chí cũng có thể là hình dáng của một người, nhưng tất nhiên là phải có. Nếu tinh thần thể biến mất, cũng có nghĩa là não của người này đã chết rồi. Nguyên chủ có tinh thần thể không? Vì sao cô lại không có, bởi vì cô là người xuyên qua à? Tình trạng này nếu để cho người khác biết thì sẽ không bị đưa đi làm thí nghiệm đấy chứ... Thượng Kinh Nhạn đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã thôi miên ngược lại đối với Điền Giang Lê. Con thú một sừng trước mặt vốn nên tinh khiết một sách hoàn hảo, nhưng bây giờ, sự tinh khiết ấy đã bị một đám sương đen phá hủy. Sương đen quấn quanh trên người nó, chỗ nặng nhất còn đâm thành một vết thương, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu. Mình hình như có thể chữa được vết thương này. Trong đầu Thượng Kinh Nhạn mơ hồ hiện lên ý nghĩ này. Nhưng, phải chữa như nào đây? Thượng Kinh Nhạn suy nghĩ một lúc, trong đầu lóe lên một ý tưởng, cô lấy video Tà thần ra. Nếu mọi người đã nói tác phẩm của Trúc Mộng sư có thể chữa khỏi bệnh liên quan đến tinh thần lực thì không có lý gì mà Tà thần không thể làm được nhỉ? Hình ảnh một con quỷ với cái mặt trắng bệch trong Tà thần vừa xuất hiện, đám sương đen kia lập tức cảm thấy sợ hãi, lùi dần về sau. Cùng lúc đó, Thượng Kinh Nhạn cảm thấy có một nguồn năng lượng được truyền tới cơ thể, giống như cô đang có cảm giác được "lấp đầy bụng" vậy.