Chương 15: Trailer (2)

Ta Dùng Ba Câu Nói Dọa Khóc Toàn Tinh Tế

Vi Ngã Vô Tửu 28-06-2025 21:45:40

"Ngày đi chơi trong tiết thanh minh hôm đó, ngươi đi đến bên dưới gốc cây hòe ở thành Tây, ta có món quà muốn tặng cho ngươi. Đừng để người nhà của ngươi phát hiện, nếu không thì chuyện của chúng ta sẽ không thành được." Một giọng nam trong veo vang lên trong bối cảnh đó, hình ảnh tiếp theo là cảnh nữ chính Cao Tiểu Vân đi chơi trong tiết thanh minh trở về, cầm một chiếc lược về nhà. Lúc đầu còn không có cảnh tượng đáng sợ nào, làn đạn lại thảo luận và chế giễu với vẻ không sợ chết: [Tin tốt: Lần này cuối cùng thì Thượng đạo cũng có tiền mời diễn viên rồi, nhân vật chính cũng có tiếng tăm;] [Tin xấu: Dàn diễn viên vẫn chưa được xác định, trailer vẫn được thiết lập bằng mô hình. ] [Khởi đầu còn khá ấm áp mà, tốt hơn "Tà thần" nhiều. Tôi chắc chắn cái này nhất định có thể!] [Mấy cảnh vừa rồi đều là những cảnh lớn phải không, kho tàng kiến thức của Thượng đạo thâm sâu như vậy ư?] [Nhiều trúc mộng sư nổi tiếng cũng không dám khiêu chiến loại kiến trúc cổ xưa của Trung Hoa này. ] Khán giả có thể suy đoán ra được, giọng nam đó chính là tình nhân bí mật của Cao Tiểu Vân. Mấy góc quay cho thấy nhà quyền quý này bề ngoài thì có vẻ đẹp đẽ nhưng thực ra lại là một mớ hỗn độn, mẹ mất sớm, cha là người cổ hủ, mẹ kế thì cay nghiệt. Bên trên nàng còn có một người anh trai, phía dưới có hai em trai, đều được trưởng bối yêu thích, nhưng trong nhà, chỉ có một mình nàng là người không thể cảm nhận được hơi ấm tình thân. Điều này rất dễ hiểu: chính vì không tìm được chỗ dựa tinh thần từ bên trong nên mới lệ thuộc vào tình lang ở bên ngoài. "Hôm qua có phải ngươi đã làm vỡ chiếc bình hoa kia không?" "Thật kỳ lạ, chẳng lẽ nhà chúng ta có chuột à..." "Đó là âm thanh gì vậy? ... Ồ, cũng không có ai ở đó cả mà?" "Nửa đêm luôn nghe thấy tiếng đi đi lại lại ma sát trong nhà cũ." "Xem ra là cần phải mời một bà đồng rồi..." "Cái đó... Liệu có ảnh hưởng đến số mệnh làm quan của con trai ta không?" Có rất nhiều âm thanh trò chuyện trong nhạc nền, có cao có thấp, trộn lẫn bởi âm thanh của rất nhiều người, được sử dụng để thể hiện những điều kỳ lạ do chiếc lược gây ra. Mà trong các góc quay xen kẽ của những khung hình này, liên tục quay cận cảnh của một búi tóc. Nó giống như một sinh vật sống vậy, đang liên tục tuôn ra, giống như đang mượn những lời nói này để lớn lên. Tiểu Trương nhìn chằm chằm một lúc lâu, cảm thấy có một tia ớn lạnh chui lên từ lòng bàn chân... Có trời mới biết tại sao một cuộn tóc lại trông đáng sợ như vậy! [Chết tiệt, sao tóc lại biết nhúc nhích thế?!] [Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi đấy. ] [Đây là tóc của ai??] "Cố Lang, chiếc lược mà chàng đưa cho ta thật tốt." "Cố Lang, ta sắp phải lấy chồng rồi, khi nào chàng mới đến đưa ta đi? Ta không muốn gả cho..." "Cố Lang ơi Cố Lang, khi nào chàng mới chải tóc cho ta?" Ống kính hướng về phía nữ chính, cả người nàng mặc váy cưới màu đỏ, nhìn như đang đợi bị gả đi. "Gả cho gà, bay theo gà... Gả cho chó, đi theo chó... Gả cho xương trắng, trông coi bia mộ..." Bài đồng ca dễ nghe và biến ảo khôn lường đồng loạt vang lên, còn có giọng trẻ con cười khanh khách một cách ngây thơ Tiếng cười, tiếng vỗ tay và tiếng gõ chuông. [? Bài đồng ca này có ý nghĩa gì? Không phải là "gả cho một khúc xương trắng" như tôi nghĩ đấy chứ? Đối tượng được sắp xếp để kết hôn với nữ chính là một người chết à??] [Tôi đã nghiên cứu các tài liệu cổ xưa, đúng là có những ghi chép về loại chuyện này, gả đi để xung hỉ. ] [Thật đáng sợ... Tôi vừa mới tìm kiếm một lượt, hình như kiểu hôn nhân này được gọi là âm hôn. ] [Dựa trên những thông tin có được ở thời điểm hiện tại, kết cấu của "Phấn sơ" có vẻ rất giống với câu chuyện gốc. Nữ chính có tình lang trong lòng, nhưng bởi vì sống ở thời cổ đại nên số mệnh do bố mẹ sắp đặt, bị bắt phải lấy một người không quen biết. Còn việc cô ấy có thể bỏ trốn thành công cùng với tình lang hay không thì còn tùy thuộc vào tư tưởng chính của câu chuyện để quyết định. ] Tiếng nhạc đau thương và buồn bã vang lên trong không gian hoàn toàn yên tĩnh, Tiểu Trương đột nhiên nổi da gà khắp người. Một lúc sau mới nhận ra đây là kèn xô-na. Trong số những âm thanh được dùng để biên tập, rất ít người chọn kèn xô-na, bởi vì không biết phải sử dụng nó sao cho phù hợp. Nhưng để ở chỗ này lại có vẻ rất tự nhiên và vừa đúng lúc. Không biết là đám tang của ai, lúc này Cao Tiểu Vân vẫn còn chưa lấy chồng, nhưng lại đứng trên tầng hai của hàng thêu để lén lút quan sát. Giấy tiền vàng bạc có lỗ tròn màu vàng xám tung bay đầy trời, đội ngũ đưa tang từ từ quay lại, sắc mặt của Cao Tiểu Vân tái nhợt, vẻ mặt thất thường, ngạc nhiên và nghi ngờ, liếc mắt nhìn quan tài trong đội ngũ đưa tang với vẻ sợ hãi, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt. "Chiếc lược, đúng rồi, chiếc lược... Chỉ có nó mới có thể an ủi ta." Nàng ngồi sụp xuống, ngồi xổm xuống và cuộn tròn dưới đất, mái tóc đen nhánh và dài xõa ra sau lưng, trên người cũng mặc quần cáo được làm từ lụa trắng. Góc quay nhìn từ trên cao xuống, thiếu nữ trông giống như một bông hoa trắng như tuyết và thuần khiết, nhưng tự dưng lại tạo ra cho người ta một cảm giác như sắp tàn lụi. Ở hình ảnh cuối cùng, máy quay di chuyển xuống dưới, toàn bộ màn hình dần dần bị tóc che phủ, mà bộ quần áo trắng bên dưới lớp tóc từ từ có máu chảy ra, khúc kèn xô-na hoang vắng kia cũng dần dần yên tĩnh lại. Tiểu Trương nhìn chằm chằm vào màn hình màu đen một lúc lâu mới ý thức được mình đang làm gì, ngay sau đó là cảm giác trong lòng tràn ngập mong chờ không gì sánh kịp. [Ôi trời ơi, bùng nổ quá! A a a, một phút căn bản không đủ để xem mà, khi nào thì bộ phim mới được công chiếu đầy đủ chứ!] [Chỉ với mấy cảnh quay ngắn ngủi như vậy mà tôi đã rúc vào trong chăn rồi. ] [Thượng đạo! Tôi ra lệnh cho cô nhanh chóng công chiếu, ngày mai tôi muốn xem a a a!] Cô ấy quay đầu lại với đôi mắt sáng lấp lánh, đúng là đã nhìn thấy Sài Nguyên Lâm cũng có dáng vẻ như chưa thể bình tĩnh lại được, cô ấy lắc cánh tay của sư phụ với vẻ mong đợi: "Thế nào rồi sư phụ? Hì hì, người mới này có cơ hội trở thành sư muội đồng môn của con không..." * Trong tay Thượng Kinh Nhạn có khoản đầu tư, cuối cùng cũng có thể triển khai quay phim một chút. Ngày nay, những trúc mộng sư không chỉ có thể biên tập toàn bộ tác phẩm của mình bằng sức mạnh tinh thần, mà còn có thể thuê số liệu giống như diễn viên, cũng có thể mời diễn viên tiến vào tinh võng để được dẫn dắt. Cho dù ở thời đại nào,"con người" vẫn luôn là thứ khó bắt chước nhất, tất nhiên là trúc mộng sư có thể hoàn toàn kiểm soát được ý chí của mình để thực hiện toàn bộ tác phẩm, nhưng diễn xuất của các diễn viên xuất sắc có thể mang đến những thay đổi bất ngờ cho tác phẩm. Rất nhiều phản ứng hóa học giữa đạo diễn và diễn viên sẽ quyết định một tác phẩm có thể phong thần hay không. Thượng Kinh Nhạn thích khai thác những diễn viên xuất sắc. Nhưng cô không ngờ rằng cô còn chưa kịp tuyển diễn viên thì đã có một diễn viên chủ động đến tìm cô rồi. ... Hơn nữa, đó còn là bản gốc của số liệu nhân vật chính mà cô đã sử dụng trong "Tà thần", Ô Nhụy.