Hành Trình Tu Tiên Của Nữ Phụ: Một Đường Đăng Tiên
Thanh U Trúc Lâm25-11-2025 09:21:59
Không chỉ vậy, bên trong còn có một đống lớn đan dược đủ loại, thậm chí không ít trong số đó là những loại đan dược thượng cổ đã thất truyền. Tẩy Linh Đan chính là một trong số đó!
Lúc này, Lâm Mộc Phỉ mới tin chắc rằng mình xuyên không đến đây là để làm nữ chính, nếu không thì ai có thể có được cơ duyên tốt như vậy chứ?
Sau khi có suy nghĩ này, nàng cũng không còn cẩn thận dè dặt mọi lúc mọi nơi như trước nữa. Nàng cho rằng, nếu mình đã là nữ chính thì nhất định sẽ phi thăng thành tiên, còn những người khác ở đây nhiều nhất cũng chỉ là nhân vật làm nền cho nàng mà thôi.
Vì vậy, đối với những lời đồn đại bên ngoài rằng trong tay nàng vẫn còn Tẩy Linh Đan, nàng cũng chẳng hề bận tâm.
Dù sao thì hai viên Tẩy Linh Đan còn lại trong tay đối với nàng cũng không còn tác dụng. Nếu có thể dùng chúng để đổi lấy một ít tài nguyên tu chân hữu dụng khác, chẳng phải càng tốt hơn sao?
Lúc này, tại Chiêu Dương Các ở khu phía đông của Lâm phủ, đột nhiên vang lên tiếng ly vỡ chan chát, xen lẫn tiếng gầm giận dữ của chủ nhân: "Cút! Tất cả cút hết ra ngoài cho ta! Toàn bộ cút hết!"
Tiểu nha hoàn vừa bẩm báo xong tin tức đứng ở phía dưới bị dáng vẻ đột nhiên nổi giận của Thập tam tiểu thư dọa cho hoảng sợ.
Hầu hạ ở một bên, Mặc Trúc thấy vậy liền vội vàng xua tay ra hiệu cho tiểu nha hoàn lui ra.
Được Mặc Trúc tỷ tỷ chỉ thị, tiểu nha hoàn nơm nớp lo sợ cúi người hành lễ với Lâm Mộc Huyên rồi vội vàng xoay người lui ra ngoài.
Mặc Trúc thấy trong phòng không còn người nào khác, bèn bước đến bên cạnh Lâm Mộc Huyên, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, người sao vậy?"
Lâm Mộc Huyên làm như không nghe thấy Mặc Trúc hỏi, cúi đầu chìm trong cơn phẫn nộ của chính mình.
Gân xanh trên cánh tay nổi lên, mắt trợn trừng, hai tròng mắt đỏ ngầu. Hai nắm tay siết chặt, móng tay ghim sâu vào da thịt mà không hề hay biết.
Một vệt máu theo lòng bàn tay nhỏ giọt xuống sàn nhà trắng như ngọc, tựa như những đóa hoa yêu diễm!
Lúc này nàng đã không thể bình tĩnh, không thể duy trì vẻ ngoài ôn hòa, dễ gần như thường ngày được nữa.
Khi nghe tỳ nữ bẩm báo tin tức từ bên ngoài, nàng đã biết không gian chắc chắn lại rơi vào tay con tiện nhân Lâm Mộc Phỉ kia rồi!
Tại sao! Tại sao! Ông trời thật bất công! Nàng đã tìm khắp phường thị đến mức suýt mất máu quá nhiều mà vẫn không có được không gian, còn con tiện nhân Lâm Mộc Phỉ kia thì cả hai đời đều có được nó một cách nhẹ nhàng thuận lợi như vậy.
Chẳng lẽ ta đã định sẵn là không đấu lại được con tiện nhân đó sao?
Không!
Ta không tin!
Nếu ông trời đã mù mắt, vậy thì Lâm Mộc Huyên ta thề sẽ làm một kẻ nghịch thiên!
Hai mắt Lâm Mộc Huyên vằn lên những tơ máu đỏ, nước mắt chảy dài trên gương mặt tinh xảo.
Đời này nàng nhất định sẽ không dẫm lên vết xe đổ của kiếp trước! Con tiện nhân Lâm Mộc Phỉ kia dù có cơ duyên sâu dày, hồng phúc tề thiên thì đã sao? Có được nhiều thứ tốt, cũng phải giữ được thì mới là của mình!
Chỉ là nàng không hiểu tại sao kiếp trước con tiện nhân Lâm Mộc Phỉ rõ ràng là có Hỗn Độn linh căn, mà đời này lại vì dùng Tẩy Linh Đan mà biến thành đơn linh căn. Chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm do sự trùng sinh của mình mang lại?
Lâm Mộc Huyên nhíu mày, có chút khó hiểu. Ngay sau đó, nàng nghĩ đến những lời đồn đại bên ngoài, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác.
Đời trước khi Lâm Mộc Phỉ có được Hỗn Độn linh căn, mọi người tuy kinh ngạc nhưng cũng chỉ nghĩ rằng nàng ta có cơ duyên sâu dày, chứ không có ai nhòm ngó đến Tẩy Linh Đan.
Tẩy Linh Đan là đan dược thượng cổ đã sớm thất truyền, ai mà không muốn chứ, đặc biệt là những tu sĩ có Tạp linh căn.
Hừ! Lâm Mộc Phỉ, ta xem ngươi làm thế nào chống đỡ được sự thèm muốn của nhiều người như vậy!