Hành Trình Tu Tiên Của Nữ Phụ: Một Đường Đăng Tiên
Thanh U Trúc Lâm25-11-2025 09:19:06
Ngay khi cánh cửa được kéo ra, một nữ hài khoảng mười một, mười hai tuổi mặc váy áo màu hồng phấn liền xuất hiện.
Nữ hài mặc một bộ trang phục cổ xưa chỉ thấy trên phim ảnh, tóc búi hai bên theo kiểu nha hoàn, dáng vẻ thanh tú.
Thấy Mộc Dao tỉnh lại, nữ hài có vẻ rất kích động, đôi mắt hoe đỏ như vừa mới khóc xong.
"Tiểu thư! Người cuối cùng cũng tỉnh rồi, tốt quá! Nếu di nương biết tin, người nhất định sẽ rất vui!"
Nói rồi, nữ hài hấp tấp như một cơn gió: "Ta đi báo cho di nương ngay đây!"
Rồi nhanh chóng chạy đi mất.
"Chà..." Mộc Dao thở dài.
"Mình vốn định hỏi vài điều, ai ngờ chưa kịp mở miệng người đã chạy mất rồi. Thôi vậy, nghe nói là đi báo tin cho di nương của cơ thể này, chắc lát nữa họ sẽ tới. Đến lúc đó hỏi cũng không muộn."
Nghĩ vậy, cô quay lại phòng tìm một chiếc ghế và ngồi xuống chờ đợi.
Nghe hai tiếng "tiểu thư", Mộc Dao gần như có thể khẳng định mình đã xuyên không.
Từ một cô gái sắp ba mươi tuổi bỗng chốc trở thành một đứa trẻ ở thời cổ đại. Trang phục của nữ hài lúc nãy tuy có nét giống Hán phục nhưng lại có nhiều điểm khác biệt, không biết đây là triều đại nào.
Tình hình bây giờ thật mơ hồ, cô không dám đi lại lung tung, tốt nhất là nên tìm hiểu rõ mọi chuyện trước đã.
Còn việc tự sát để xuyên không trở về sao? Cô không dám nghĩ tới.
Đọc bao nhiêu truyện xuyên không, có thấy ai trở về được đâu.
Thôi thì đã đến đây rồi, cứ thuận theo tự nhiên, nếu không thể quay về thì đành phải cố gắng sống cho tốt ở nơi này.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài sân vang lên tiếng bước chân dồn dập. Một mỹ nhân có dáng vẻ thanh nhã thoát tục vội vã chạy vào, theo sau là nha hoàn lúc nãy.
Trông mỹ nhân chỉ khoảng hai mươi tuổi, vừa vào tới nơi đã ôm chầm lấy Mộc Dao vào lòng. Giọng nghẹn ngào đầy kích động: "Dao Nhi của ta, cuối cùng cũng tỉnh rồi! Con dọa chết nương rồi!"
Mộc Dao cảm nhận rõ những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên trán mình, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên.
"Di nương, tiểu thư tỉnh lại là chuyện tốt, sao người lại khóc vậy?" Nha hoàn tên Tường Vi lên tiếng.
"Tường Vi nói phải, Dao Nhi tỉnh là chuyện tốt, ta nên vui mới đúng!" Vị mỹ nhân vội buông Mộc Dao ra, dùng khăn tay lau nước mắt, giọng dịu dàng hỏi: "Dao Nhi, nếu còn thấy không khỏe ở đâu, nhất định phải nói cho nương biết nhé!"
Mỹ nhân này có lẽ là nương của cơ thể này rồi. Trông còn trẻ hơn cả mình ở thời hiện đại, gọi một tiếng nương thật sự không thể thốt ra nổi.
Mình lại chẳng có chút ký ức nào của nguyên chủ. Xem ra chỉ còn cách giả vờ mất trí nhớ như trong tiểu thuyết thôi.