Sau Khi Đá Vai Ác, Ta Là Trị Liệu Sư Duy Nhất Mạt Thế
Cửu Trọng Tuyết22-09-2025 01:38:15
Mạt thế đếm ngược ngày thứ sáu, Bạch Khê gửi WeChat cho Tô Miên, nói cô đã xuất phát từ Hoa Đô đến Thôn Hàn Đàm.
Hoa Đô cách Thôn Hàn Đàm hơn 2000 km, hai ngày đường là đủ, dù họ có dừng lại dọc đường chơi đùa, sáu ngày cũng dư dả.
"Các cậu trên đường đừng la cà, trong núi nhiều chỗ hay lắm, đến sớm một chút, tớ nướng dê nguyên con cho các cậu ăn." Tô Miên dặn dò.
"Được rồi, nhận lệnh." Bạch Khê suýt chút nữa chảy cả nước miếng, sớm biết trong núi chơi vui như vậy, cô nhất định đã đến đây từ lâu rồi.
Mạt thế đếm ngược ngày thứ năm, Tô Miên cảm thấy mình hơi sốt, dùng nhiệt kế đo thử, phát hiện nhiệt độ cơ thể bình thường, chỉ là cả người nóng ran như bị lửa đốt, xương cốt đau nhức.
Cô chợt nhớ tới kiếp trước nghe Lạc Hàn Sinh nói, dị năng giả nhìn bề ngoài có vẻ oai phong, kỳ thực là đang đánh cược mạng sống với trời, dị năng thức tỉnh chính là quá trình tiến hóa của xương cốt và máu trong cơ thể, người sẽ rơi vào hôn mê. Thức tỉnh thất bại, cơ thể sẽ còn yếu hơn người bình thường, thường xuyên ốm đau, chết trẻ. Nhưng một khi thức tỉnh thành công, sẽ như cá chép hóa rồng, từ đó có được một bầu trời khác biệt.
Hai trăm năm trước, những dị năng giả mạnh mẽ có thể bay lượn trên trời, độn thổ, không gì không làm được. Sau này linh khí trời đất biến mất, họ giống như cá thiếu nước, thoi thóp đến khi mạt thế ập đến, linh khí bạo ngược lại tràn ngập giữa trời đất. Những linh khí này ẩn chứa trong các loại nguyên tố, hấp thụ có thể cường đại, nhưng đồng thời cũng đi kèm với sự phản phệ của linh khí bạo ngược, giống như uống rượu độc giải khát.
Loại nội thương do phản phệ này sẽ ẩn sâu trong xương cốt và máu, chỉ khi dị năng đạt đến trung cao cấp mới có thể nhận thấy. Một khi bùng phát thì chết không có chỗ chôn. Kiếp trước, sự phản phệ dị năng của Lạc Hàn Sinh vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức phải giết người để giải tỏa, điều này cũng tạo nên tiếng tăm hung ác của hắn.
Tô Miên không biết mình là dị năng thức tỉnh hay là bị bệnh. Cô rõ ràng có không gian hồ lô, tuy rằng cái không gian này không giống lắm với cái gọi là không gian dị năng giả. Kiếp trước cô căn bản không có dị năng, chỉ nghe Lạc Hàn Sinh nhắc qua vài câu, cũng không để tâm, nên vẫn luôn xem nhẹ chuyện này.
Tô Miên thấy bà nội ra cửa về thôn, cố gắng chống đỡ cơ thể nhắn tin cho bà: "Cháu muốn ngủ mấy ngày, không cần đi bệnh viện. Ngày 22 ngàn vạn lần không được ra cửa. Bảo chú thím trong vòng 3 ngày chuyển đến trong núi đi. Bạn học Bạch Khê mấy ngày nữa sẽ đến, bà nhờ Mộ Quy đi đón người giúp cháu."
Tô Miên viết đến đoạn sau, tầm mắt mơ hồ, còn rất nhiều chuyện chưa kịp dặn dò, liền ngã xuống bất tỉnh nhân sự.
Tô Miên cảm giác mình như bị đặt trên lò nướng, máu thịt dường như sắp cháy khô, xương cốt nóng ran, chỉ cần cử động nhẹ cũng đau đớn tột cùng.
Ký ức bị chôn sâu dưới đáy lòng kiếp trước trào dâng như thủy triều.
"Ngũ thiếu, vừa mới đến một lô hàng, đều tươi mới cả."
"Vật tư?"
"Phụ nữ, toàn là những cô em xinh tươi, đám này đều là sinh viên tránh nạn, non mơn mởn đấy."
"Không cần phụ nữ."
"Ngũ thiếu, đợi thêm một thời gian nữa là không còn hàng mới đâu. Ngài không giữ lại mấy em cho Lạc thiếu à?"
"Ừ, mấy người này giữ lại đi." Chàng trai trẻ tuổi mặt không biểu cảm nói: "Mười hộp đồ hộp."
"Vâng ạ."
"Ngũ ca, anh mua nhiều phụ nữ như vậy làm gì? Còn cấp cho mười hộp đồ hộp? Coi chừng bị lão đại đánh đấy."
"Thiếu gia bệnh khát máu tái phát, chết phụ nữ còn hơn chết anh em. Đám này đều là phụ nữ bình thường không có dị năng, không có giá trị gì."
"Cái này sắp chết rồi, đưa đến phòng thiếu gia."
Căn nhà tối tăm không ánh sáng, cô bị ném xuống nền đất lạnh băng. Trong phòng mát mẻ dễ chịu, khác hẳn cái lò thiêu đốt bên ngoài, như một trời một vực.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, cả người cô căng thẳng, nhạy bén nhận ra mình như bị dã thú nhìn chằm chằm, hơi thở đáng sợ xâm nhập vào da thịt, đau đớn như dao cắt.