Chương 35

Sau Khi Đá Vai Ác, Ta Là Trị Liệu Sư Duy Nhất Mạt Thế

Cửu Trọng Tuyết 22-09-2025 01:38:15

Mộ Quy im lặng một chút, rồi ôn tồn nói: "Biết chân tướng cũng không thay đổi được gì cho cậu đâu, Mục Lăng. Tôi có thể bác bỏ yêu cầu của cậu. Tháng sau tình hình tai nạn sẽ liên tục lan rộng, tôi sẽ phái người đến đón các cậu trở về gia tộc." "Tôi là quân nhân." Mục Lăng từ chối: "Tôi không biết vì sao gia tộc lại muốn ẩn cư lánh đời, nhưng tôi thích cái thế giới chân thật nhiệt huyết này. Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi sẽ bảo vệ nó. Trốn tránh không phải là việc của quân nhân." Lần này Mộ Quy im lặng càng lâu hơn. "Thế giới cậu nhìn thấy không phải là toàn bộ thế giới đâu, ếch ngồi đáy giếng chung quy không thấy được trời cao." "Nhưng ếch ngồi đáy giếng dù nhỏ bé cũng biết bảo vệ những người mình muốn bảo vệ." Mục Lăng nghĩ đến ngôi làng chỉ có mười một người già yếu này, một cô gái mới hai mươi tuổi cũng có thể dựa vào sức mình chăm sóc cả thôn, anh còn sợ gì nữa. Anh muốn biết nơi nào mới là nơi an toàn thực sự, anh muốn giúp họ. "Nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộ Quy khẽ thở dài nói: "Chúng tôi dự đoán, đợt nóng toàn cầu đột ngột ập đến, trong tương lai không xa nhiệt độ có thể lên tới mấy trăm độ C, lửa cháy lan tràn, mạt thế sắp đến, trời đất bao la, đã không còn nơi an toàn. Ẩn cư trong núi rừng có lẽ còn có một đường sống." Đây là kết quả dự đoán chung của tứ đại gia tộc. Sức mạnh nguyên tố của đất trời bạo động, tai họa liên miên, mạt thế có lẽ thực sự sắp đến. Nghĩ đến Mộ gia vẫn luôn vô dục vô cầu, ẩn cư trong núi sâu rừng già, mấy năm nay những con cháu được đưa ra ngoài gia tộc cũng mặc kệ, cũng không có cái gọi là sản nghiệp, so ra kém Lạc gia, càng kém xa Phong gia, có thể coi là nghèo rớt mồng tơi. Giờ nguy cơ đã đến, anh ta tính đón hết những đệ tử ở bên ngoài về, dựa vào chút thể diện của tổ tiên, nương tựa Lạc gia, cùng nhau chống đỡ mạt thế. Mục Lăng toàn thân chấn động, lạnh toát cả người, thất thanh nói: "Sao có thể?" Mạt thế sắp đến? Toàn cầu nóng lên? Mục Lăng nhìn ngôi làng nhỏ tách biệt với thế giới bên ngoài trước mắt, nghĩ đến cái hàn đàm đóng băng giữa mùa hè nóng bức sau núi, đột nhiên như bị sét đánh trúng. Nếu tiên đoán của Mộ gia là thật, vậy nơi này sẽ là một nơi an toàn ngàn dặm chọn một. Mục Lăng ngây ngốc hỏi: "Gia chủ, cái hàn đàm vẫn đóng băng giữa mùa hè nóng bức có thể chống đỡ được cái nóng cực độ của mạt thế không?" Trong điện thoại, giọng Mộ Quy khẽ run: "Lớn cỡ nào?" "Rộng cỡ một sân bóng đá." "Mục Lăng, báo cáo vị trí của cậu. Cậu cứu cả tộc Mộ gia, không, cậu cứu rất nhiều người." Mộ Quy hít sâu, ổn định cảm xúc, kích động đến tay cũng run rẩy. Mục Lăng im lặng không nói, không phải anh cứu, là Tô Miên cứu. Cái Thôn Hàn Đàm này là phúc địa của anh, là phúc địa của Mộ gia. Tô Miên hoàn toàn không biết vị quân nhân đến cứu viện là con cháu dòng dõi bên của Mộ gia, cũng không biết vị quân nhân trẻ tuổi này động lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ một ngôi làng già trẻ, kết quả lại liên lụy đến Mộ gia, càng không biết gia chủ Mộ gia, Mộ Quy, giờ phút này đang trên đường đến Thôn Hàn Đàm. Tác giả có lời muốn nói: Tô Miên: Không nghĩ tới, người mà tôi nhìn thấy đầy tiên, cư nhiên là anh. Mộ Quy: Khụ Khụ, chị gái nhỏ, chúng ta kết giao được chứ? Lạc Hàn Sinh: "?"...