Phó Văn Tiêu khẽ cong khóe môi: "Vẫn ổn."
Xác nhận y không có vấn đề gì, Úc Ly không hỏi thêm, nàng cầm quần áo đi tắm.
Sau khi tắm xong, nàng mang một chậu nước sạch vào, định lau người cho y.
"Không cần." Y từ chối."Ta bây giờ có sức rồi, có thể tự làm."
Nghe vậy, Úc Ly không miễn cưỡng. Nàng đưa khăn đã giặt sạch cho y rồi ra ngoài chờ, tai dựng lên đề phòng trong phòng có ai bị ngã.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, mãi đến khi nghe giọng của Phó Văn Tiêu, nàng mới đẩy cửa bước vào. Nhìn y đã tự chăm sóc xong, nàng mang chậu nước ra ngoài dọn dẹp, sau đó thổi tắt đèn dầu rồi trèo lên giường.
Phó Văn Tiêu sức khỏe yếu, vừa nằm xuống không lâu đã chìm vào giấc ngủ. Sự có mặt của nàng bên cạnh không hề làm y phân tâm.
Cả hai cùng trải qua một đêm bình yên, nếu không phải hơn nửa đêm y bị đánh thức, thì có lẽ đêm đó sẽ thực sự yên tĩnh.
Sáng hôm sau, Úc Ly dậy sớm.
Sau khi ăn sáng, nàng ra bờ sông gánh nước. Đổ đầy lu nước xong, nàng nói với Chu thị một tiếng rồi rời khỏi Phó gia.
Phó Văn Tiêu tỉnh dậy muộn.
Khi Chu thị mang nước cho y rửa mặt, bà kể rằng Úc Ly đã đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Y hỏi.
"Không biết, Ly nương không nói."
Chu thị không phải kiểu mẹ chồng ác nghiệt, luôn bắt con dâu ở nhà để học quy củ, trong nhà cũng không có nhiều việc, bà không để tâm chuyện Úc Ly ra ngoài.
Ở nông thôn, không giống trong thành phố có nhiều quy tắc nghiêm ngặt, bà đã thấy nhiều cô gái phải bươn chải vì cuộc sống. Bà chưa bao giờ nghĩ rằng một người phụ nữ phải ở yên trong nhà chỉ vì đã lấy chồng.
Phó Văn Tiêu nhìn ra cửa sổ. Ánh bình minh rực rỡ chiếu xuống sân, soi sáng từng ngọn cỏ, từng cành cây, mọi thứ đều tràn đầy sức sống.
Sức sống ấy giống như cô nương tên Úc Ly kia.
Nàng như một cây cỏ, một bông hoa nhỏ, đơn giản mà kiên cường giữa sân nhà nông thôn này.
Trong đôi mắt nàng, lấp lánh một sức sống hoang dã.
Sáng ngời và cuốn hút.
Úc Ly không đi đâu cả, mà trở về Úc gia.
Tối qua, khi rời đi, nàng đã nói rõ rằng từ nay về sau, mỗi ngày đều sẽ về nhà mẫu thân mình.
Trở về để làm gì? Tất nhiên là để ăn ké cơm, nếu không, với sức ăn khủng khiếp của nàng, Phó gia chắc chắn không thể nuôi nổi.
Có lẽ do hôm qua lần đầu tiên không cần kiêng nể, nàng ăn đến tám phần no. Sáng nay tỉnh dậy, Úc Ly rõ ràng cảm nhận được cơ thể bớt khó chịu đi nhiều.
Nàng chợt tỉnh ngộ.
Thì ra bao lâu nay cơ thể nàng không thoải mái chỉ vì chưa ăn no! Nghĩ rằng đó là lý do khiến cơ thể khó chịu, Úc Ly quyết định từ nay phải ăn nhiều thêm một chút.
Ở Phó gia, nàng ngại ăn quá nhiều, sợ làm Chu thị và mọi người hoảng sợ, vậy nên về nhà mẫu thân để ăn là hợp lý. Dù sao thì họ đã quá quen thuộc với sức ăn của nàng, chắc chắn sẽ không còn bị dọa nữa.
Úc Ly thẳng hướng về Úc gia, trên đường đi không gặp ai.
Lúc này, ánh mặt trời không quá gay gắt, phần lớn mọi người đều bận rộn ngoài đồng.
Khi đến trước cổng Úc gia, nàng thấy bức tường viện bị sập hôm qua đã được lấp kín bằng mấy bó củi, che chắn cho khỏi bị nhìn trộm.
Úc Ly liếc qua rồi tiến tới cổng chính, phát hiện cổng đã bị khóa từ bên trong.
Ở nông thôn, khi chủ nhân ở nhà, cổng thường không khóa, để hàng xóm tiện ra vào. Bây giờ đột nhiên khóa cửa, chẳng cần nghĩ cũng biết lý do vì sao.
Úc Ly đưa tay đẩy mạnh, cánh cửa liền bật tung, khóa bên trong bị chặt đứt ngay tức thì.
Nghe tiếng động, Úc Kim và các tỷ muội lập tức thò đầu ra, chỉ thấy Úc Ly nghênh ngang bước vào.
"Đại tỷ!" Ba muội muội vui mừng kêu lên, chạy tới phía nàng.
Úc Ly quan sát xung quanh, chỉ thấy ba muội muội ở nhà, liền hỏi: "Những người khác đâu?"
Nàng đánh giá ba muội muội, nhận ra tinh thần các nàng ấy hôm nay khá tốt. Xem ra sau khi nàng rời đi tối qua, người Úc gia không làm khó dễ gì nhị phòng.
Cũng phải, vừa bị uy hiếp, chưa đến mức bị ép quá, tạm thời sẽ không ai dám làm gì bọn họ.