Chương 18

Bệnh Mỹ Nhân Và Đồ Tể

Vũ Thỉ Dực 01-11-2025 22:11:03

Phó Văn Tiêu vẫn trông rất không thoải mái, sắc mặt tái nhợt, trán ướt đẫm mồ hôi, đôi môi mím chặt. Dù y không phát ra âm thanh, chỉ cần liếc qua cũng đủ thấy tình trạng của y lúc này rất tệ. Úc Ly do dự hỏi: "Ngươi cảm thấy không khỏe ở đâu?" Phó Văn Tiêu im lặng. Úc Ly nhìn y, không làm gì thêm, như thể đang chờ đợi y trả lời. Nàng trông giống như một khúc gỗ, chẳng đủ tiêu chuẩn dù là làm thê tử hay nha hoàn. Cuối cùng, sau một hồi lâu, Phó Văn Tiêu mở miệng: "Ta không sao." Giọng y khàn đặc, pha lẫn sự yếu ớt. Dù khuôn mặt đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường thấy, y dựa vào giường với một dáng vẻ yếu đuối, nhưng lại toát ra phong thái thanh tao, như thể không gì có thể khiến y suy sụp. Cánh cửa phòng mở toang, ánh trăng từ bên ngoài tràn vào, tạo nên khung cảnh đối lập với ánh đèn trong phòng, nam nhân dưới ánh đèn tái nhợt nhưng vẫn quý phái, thanh tao mà lạnh lùng. Một vẻ đẹp đầy mâu thuẫn. Đáng tiếc, Úc Ly không phải người biết thưởng thức vẻ đẹp ngoại hình. Nhìn Phó Văn Tiêu, nàng chỉ nghĩ liệu y có sắp chết hay không. Thấy y quần áo ướt đẫm mồ hôi, Úc Ly liền đi lấy một chậu nước khác vào phòng. Lần này nàng không rời đi, mà nhúng khăn vào nước rồi nhẹ nhàng lau mặt cho Phó Văn Tiêu, lau đi lớp mồ hôi lạnh trên trán. Sau khi lau xong mặt, nàng duỗi tay định cởi quần áo ướt của y. Ngón tay Phó Văn Tiêu khẽ động đậy, nhưng y không đủ sức để ngăn cản. Cơn bệnh vừa rồi đã rút cạn sức lực trong cơ thể y, tạm thời không thể hồi phục. "Ngươi..." Úc Ly đã lột một nửa chiếc áo trên người Phó Văn Tiêu, để lộ ra nửa thân trên của y, nghe thấy tiếng nói nàng lập tức nhìn lên. Khuôn mặt tái nhợt của Phó Văn Tiêu bỗng hiện lên một lớp đỏ ửng, tạo cho y chút sinh khí, lại có vẻ đẹp đến mê người. Kiên nhẫn chờ đợi một lúc, thấy y không nói gì thêm, Úc Ly chủ động hỏi: "Ngươi muốn nói gì?" Nàng không hiểu lắm biểu cảm trên khuôn mặt Phó Văn Tiêu có ý nghĩa gì, cũng chẳng hiểu tại sao mặt y lại đột nhiên đỏ lên như vậy. Nàng tự hỏi liệu có phải Phó Văn Tiêu không thoải mái ở đâu không, vì hô hấp của y nặng nề hơn so với khi còn hôn mê, rõ ràng là không ổn. Mặt Phó Văn Tiêu càng đỏ hơn, yết hầu như bị thứ gì đó nghẹn lại. Thấy nàng nhìn chằm chằm mình một cách ngây ngô, trong lòng y lại dâng lên một cảm giác khó tả, không biết diễn tả bằng lời thế nào. Trước mặt y là một cô nương hành động lỗ mãng, nhưng có một sự ngây thơ trong sáng hiếm có. Với sự quan sát tinh tế của mình, Phó Văn Tiêu nhận ra nàng không hề có ý đồ xấu, mọi hành động đều xuất phát từ sự tự nhiên, không có tính toán gì. Nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng mình cần phải làm như vậy, thế là nàng làm thôi, không có ý định gây rắc rối cho y. Trong phòng trở nên im lặng hẳn. Phó Văn Tiêu không nói gì, Úc Ly cũng không làm thêm động tác nào khác, kiên nhẫn chờ y mở miệng. Nếu không phải vì y đã bị lột một nửa quần áo, tình cảnh này có lẽ sẽ rất bình thường. Cuối cùng, Phó Văn Tiêu chủ động mở miệng: "Chờ một chút, ta... để ta tự làm." Úc Ly hỏi thẳng thắn: "Ngươi có thể làm được không?" Vừa nãy Phó Văn Tiêu cũng nói muốn tự làm, nhưng kết quả là làm đổ chậu nước và suýt ngã xuống đất, giờ nhìn qua y vẫn chưa hồi phục lại. Úc Ly không hiểu rõ bệnh tình của Phó Văn Tiêu, chỉ biết y trông rất yếu ớt, như thể có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Dù y đã tỉnh lại, nhưng vẫn chưa khỏe mạnh là bao. Nàng còn muốn dựa vào Phó gia để có chỗ ăn chỗ ở, nên chắc chắn phải chăm chỉ hơn, việc chăm sóc người bệnh là điều hiển nhiên. Phó Văn Tiêu, lần đầu tiên bị một cô gái nghi ngờ về khả năng của mình, cảm thấy vừa buồn cười vừa hoang đường. Nhiều cảm xúc phức tạp xen lẫn trong lòng y, cuối cùng y chỉ có thể cười bất đắc dĩ. Phó Văn Tiêu miễn cưỡng cố gắng điều khiển cơ thể, nhưng phát hiện thân thể mình mềm nhũn, vô lực. Quần áo thì ướt đẫm, dính chặt vào người, rất khó chịu.