Chương 42

Bệnh Mỹ Nhân Và Đồ Tể

Vũ Thỉ Dực 01-11-2025 22:12:12

Trong nhà nuôi hai người đọc sách, dù lão đại có làm quản lý thu chi ở tiệm gạo trong huyện thành, mỗi tháng kiếm được khoảng ba lượng bạc, nhưng việc học hành thật sự quá tốn kém, chưa nói đến giấy bút, chỉ riêng việc lễ tiết, giao tế, yến tiệc cũng đã là một khoản chi phí không nhỏ. Chỉ khi cả nhà cùng chung sức, ăn mặc cần kiệm, mới có thể nuôi nổi hai người đọc sách. Nhưng sau khi Úc Ly làm loạn, Úc lão thái thái cảm thấy phân gia là một ý tưởng tốt. Mọi việc hôm nay đều vì nhị phòng bị ép buộc quá mức. Nếu phân nhị phòng ra, không quản tới nhị phòng nữa, thì nàng ta cũng không còn lý do gì để gây tai họa cho họ. Không thể nào phân gia mà nàng còn mặt dày đến mức gây họa cho cả lão thái gia và chi thúc bá đúng không? Lúc đó, dù có lý cũng thành không có lý, khi báo cáo với tộc trưởng, nàng làm sao có thể uy hiếp họ một cách trắng trợn được? Úc lão gia tử mặt trầm không nói. Thấy ông ta im lặng, Úc lão thái thái liền thúc giục: "Lão gia, ngươi nói một lời chắc chắn đi!" "Không được!" Úc lão gia tử trầm giọng."Nhị phòng không thể phân ra!" Phân gia không phải chỉ nói là được, nhị phòng chắc chắn sẽ đòi chia tiền bạc, ruộng đất và lương thực, đến khi đó, tài sản của Úc gia sẽ bị giảm sút, lãi từ ruộng đất cũng ít đi, e rằng lúc hai tôn tử cần tiền, sẽ không lấy đâu ra được. Úc gia không thể chia tiền bạc và ruộng đất. Trừ phi nhị phòng tự nguyện rời nhà không lấy gì. Điều này có khả năng không? Với tình trạng Úc Ly làm loạn hôm nay, Úc lão gia tử cảm thấy không thể nào xảy ra, nếu phân gia không công bằng, chắc chắn nàng sẽ lại gây chuyện, có khi còn phá luôn nhà của họ. Nghe ông ta phân tích, Úc lão thái thái tức thì nóng nảy, liền nói: "Không được, mọi thứ trong nhà đều là của huynh đệ Kính Đức!" Bà ta ngã ngồi xuống ghế, nhận ra chuyện phân gia là không thể. Nhưng nếu không phân gia, liệu tai họa này có còn tiếp tục gây loạn khi trở về nhà mẫu thân mình không? Bên kia, Úc lão tam trở lại phòng, nhìn thấy thê tử Vương thị cùng ba đứa con tránh trong góc, thoạt nhìn cả nhà đều mang vẻ ủy khuất. Thấy ông ấy quay về, hốc mắt của Vương thị ngay lập tức đỏ lên. "Sao vậy?" Ông ấy buồn bực hỏi."Sao các ngươi không đi ăn cơm? Hôm nay chẳng phải là ngày giết gà sao?" Vương thị đầy oán hận nói: "Ăn cái gì mà ăn? Có kẻ sát tinh ở đó, ai dám mà đi ăn cơm?" Rồi bà ấy kể lại việc ba đứa con trở về nhà lúc chạng vạng, đụng phải Úc Ly. Úc Ly không những dạy dỗ bọn chúng mà còn nói này nói nọ với họ. Úc lão tam nghi hoặc nhìn ba đứa con."Nàng dạy dỗ các ngươi à?" Trưởng tử Úc Kính Trung không kìm được, đầy ủy khuất mà cả giận: "Nàng bắt con với nhị đệ đi đốn củi, nếu không đốn thì không được ăn cơm!" Buổi chiều, hai huynh đệ không ra đồng, tuy rằng đã lớn và có thể ra làm việc, nhưng lại không thích làm nông nên thường chạy ra ngoài chơi hoặc tìm thứ khác để làm. Nhất là Úc Kính Trung, đôi khi còn đi theo thợ mộc trong thôn học nghề. Nào ngờ khi trở về, cả hai lại bị Úc Ly bắt gặp và buộc đi đốn củi. "Ngay cả Nghĩa ca nhi cũng bị nàng sai theo các ca ca, bắt nó nhặt mấy nhánh củi khô mang về nhóm lửa." Vương thị vừa nói vừa lau nước mắt."Nghĩa ca nhi mới có bao lớn đâu, nó chỉ mới năm tuổi thôi!" Úc lão tam tức giận."Nàng sao có thể làm vậy?" Thê tử lại tiếp lời: "Nàng bảo trước đây Châu Nương mới ba tuổi đã phải theo các tỷ đi nhặt củi, Nghĩa ca nhi năm tuổi rồi, cũng phải giúp đỡ gia đình. Nếu chỉ để nhị phòng làm việc, nàng sẽ đánh bọn chúng, không cho chúng ăn cơm!" Úc lão tam im lặng: "..." Trừ nhị phòng, những người khác đều không ra ăn cơm chiều. Chính xác mà nói, bọn họ không dám cùng Úc Ly ngồi chung bàn. Dù bụng đã đói đến cồn cào, họ vẫn nhẫn nại ở trong phòng, không ra ngoài. Bữa cơm chiều hôm nay vô cùng phong phú: canh gà hầm, thịt kho tàu thịt gà hương vị tuyệt vời, thêm nấm hương, mộc nhĩ, và măng tiên. Mùi hương thơm ngát, nhị phòng ăn đến vô cùng thỏa mãn. Đây là điều mà nhị phòng trước kia không dám tưởng tượng, bọn họ cư nhiên có thể ăn thịt một cách tự nhiên như vậy sao? Không cần để ý sắc mặt của ai, muốn ăn thì ăn, ăn nhiều bao nhiêu cũng không ai mắng họ lười biếng hay lãng phí lương thực.