Hoàng Gia Đoàn Sủng, Công Chúa Nãi Bao Thật Đáng Yêu!
Thùy Nhĩ Thỏ15-09-2025 22:11:19
Tiểu đoàn tử trắng như tuyết lập tức nhìn Xuân Hỉ với ánh mắt đáng thương, nước mắt lưng tròng: "Nhưng... nhưng không có phụ thân, tiểu bảo sợ, không dám ngủ."
Xuân Hỉ cũng nhăn nhó: "Hay là nô tì ở đây cùng ngài nhé?"
Tiểu bảo lắc đầu: "Muốn phụ thân."
Giọng nũng nịu ấy nghẹn ngào, như thể sắp khóc đến nơi.
Khiến người ta thấy xót xa vô cùng, nhưng...
Đó là bệ hạ đấy.
Nghĩ đến bệ hạ giết người không chớp mắt, không chỉ Xuân Hỉ, mà ngay cả thái giám đã chăm sóc bệ hạ nhiều năm cũng không dám dễ dàng quấy rầy.
Nếu Tiểu Công Chúa làm bệ hạ nổi giận thì thật tệ.
Hơn nữa, nếu tiểu công chúa làm phật ý bệ hạ thì thật là đại họa.
Không thể tìm đến phụ thân, tiểu Bảo đành buồn bã quay gót trở về. Xuân Hỉ cũng theo nàng vào trong, ngồi bên giường an ủi và cùng nàng chia sẻ nỗi lòng.
Trời đã khuya lắm rồi, tiểu Bảo cố gắng giả vờ ngủ say, đợi đến khi Xuân Hỉ mệt mỏi không chống đỡ nổi, chìm vào giấc ngủ chập chờn, nàng lại mở mắt ra.
Trong lòng tiểu gia hỏa vẫn luôn canh cánh nhớ đến phụ thân, dù thân thể đã mệt nhoài nhưng vẫn chẳng thể nào chợp mắt được.
Nàng vừa ngáp vừa khẽ khàng trèo xuống giường lần nữa, thậm chí chẳng mang giày, chỉ để đôi bàn chân nhỏ trần đi nhẹ nhàng như mèo.
Lần này bước ra ngoài, chẳng còn ai ngăn cản nàng nữa. Tiểu Bảo ôm chiếc gối nhỏ của mình, chân trần bước đi trên con đường tối om, một mình tìm đến chỗ phụ thân.
Gần điện Cần Chính vẫn không có ai canh gác, tiểu Bảo vốn đã ở điện bên cạnh nên dễ dàng lẻn vào trong.
Nàng phát hiện ánh nến nơi phụ thân vẫn còn sáng, liền vội vàng chạy ùa vào.
Đến cửa, vì không để ý dưới chân, nàng vấp phải bậc cửa, ngã đánh bịch một cái về phía trước, chiếc gối nhỏ cũng văng ra xa.
Tiểu Bảo: "..."
"Hu hu hu... đau quá ạ."
Tiểu tuyết đoàn nhỏ bé đáng thương, mắt ngân ngấn nước, cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi xuống, tự mình đứng dậy từ dưới đất.
Sau đó, một đôi hài rơi xuống trước mặt. Tiểu Bảo khụt khịt mũi, ngước mắt nhìn theo đôi hài lên trên.
Ánh nến mờ ảo, chập chờn, nam nhân tuấn tú với mái tóc đen dài buông xõa, mặt lạnh như tiền nhìn xuống cục bột nhỏ bé bên chân mình.
Tiểu Bảo nhìn thấy phụ thân, cảm giác ấm ức trào dâng, những giọt nước mắt vốn đã ngân ngấn lập tức rơi xuống.
"Hu hu hu... phụ thân ơi, tiểu Bảo đau quá."
Nàng giơ đôi tay nhỏ xíu lên, giọng nói ngọt ngào như kẹo bông, thấm đẫm vẻ ấm ức vô hạn.
Nam Cung Thời Uyên đôi mắt đen huyền, giọng nói lạnh lùng:
"Ngươi đến đây làm gì?"