Chương 28

Hoàng Gia Đoàn Sủng, Công Chúa Nãi Bao Thật Đáng Yêu!

Thùy Nhĩ Thỏ 15-09-2025 22:10:42

"Những hạt này phải ngâm nước trước, đợi nảy mầm rồi mới trồng." Ở đây vừa hay có một cái ao sen không lớn lắm, có thể dùng để trồng lúa. Đây là lương thực chính, nhưng cô bé nhớ khi mình còn là tiểu tinh linh, thấy loài người trồng lúa nước rất tốt. Nhưng sau khi đến thế giới này, cô bé lại phát hiện sản lượng lúa gạo ở đây hoàn toàn không thể so sánh với thế giới trước kia. Cô bé chọn những hạt giống đều là loại dễ mẩy nầm nhất, hơn nữa hiện tại tuy không có linh lực để thúc giục thực vật sinh trưởng, nhưng cũng có thể cho hạt giống một sức sống mới, thậm chí tối ưu chất lượng hạt giống, như vậy sẽ dễ sống hơn. "Nhưng thưa công chúa, hạt giống này ngâm trong nước chẳng phải sẽ chết sao?" Tiểu Bảo lắc đầu: "Không đâu, sẽ mọc tốt hơn đó." Mọi người đều chưa từng nghe nói đến cách này, nhưng họ đều chỉ cần nghe theo mệnh lệnh là được, vả lại công chúa mới ba tuổi thì biết gì chứ. Mọi người đều coi việc Tiểu công chúa nghịch bẩn là trò đùa, hoàn toàn không để chuyện này trong lòng. Tô Tiểu Bảo sau khi sắp xếp xong tất cả hạt giống, dưới sự hầu hạ của cung nữ tắm rửa thay váy áo xinh đẹp của mình, sau đó bước đôi chân ngắn ngủn chạy đến chỗ của phụ thân. Những thái giám canh giữ ở cửa điện Cần Chính hầu như đều đã từng chứng kiến sự khác biệt trong thái độ của Bệ hạ đối với vị công chúa nhỏ này, cho nên khi thấy tiểu gia hỏa không cần thông báo mà chạy thẳng vào trong, họ cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ. Sau khi Tiểu Bảo chạy vào điện Cần Chính, liền phát hiện một ông lão râu tóc bạc phơ đang khám bệnh cho phụ thân. Tư thế bắt mạch kia sao mà cô bé quen thuộc quá. Nương xinh đẹp của cô bé vì mắc bệnh nên thường xuyên đến tìm một thầy thuốc trong làng để chữa trị. Tiếc rằng nương xinh đẹp của cô bé bệnh tình quá nặng, dù Tiểu Bảo mỗi ngày đều cố gắng dùng chút linh khí ít ỏi còn lại của mình để nuôi dưỡng thân thể cho nương, nhưng nương vẫn rời đi. Vừa lúc nhìn thấy có người khám bệnh cho phụ thân, Tiểu Bảo liền trở nên căng thẳng, vội vàng chạy đến bên cạnh Nam Cung Thời Uyên ôm lấy bắp chân của hắn, giọng điệu hoảng loạn vô cùng. "Phụ thân cũng bị bệnh sao? Phụ thân đừng bỏ Tiểu Bảo mà đi." Cô bé sợ hãi đến nghẹn cả giọng, đôi mắt ngấn lệ trông thật đáng thương. Vị thái y đang bắt mạch cho hoàng thượng thì giật bắn mình, mắt trợn tròn khi thấy đứa trẻ từ đâu xuất hiện, gan lớn đến mức dám ôm lấy Nam Cung Thời Uyên.