Chương 3: Nữ thi hồng y ở đình bát giác

Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Nguyệt Mặc 09-10-2025 07:43:15

Chuyện này cũng có khả năng. Diệp Thải Đường đã từng thấy rất nhiều hung thủ trong những vụ án trước đây. Hung thủ càng hung tàng thì lại càng như thế, họ sẽ quay lại hiện trường sau khi gây án. Tâm lý này rất phức tạp, có kẻ đến để quan sát diễn biến vụ án, có kẻ sợ để lại chứng cứ ở hiện trường. Cũng có những kẻ biến thái, chỉ đơn thuần muốn thỏa mãn tâm lý méo mó của mình. Đám đông vây xem càng nhiều, phản ứng của xã hội càng tệ thì hung thủ lại càng hưng phấn. Nói chung là muôn hình muôn vẻ. Diệp Thải Đường nín thở không nhúc nhích, cũng không dám thò đầu ra ngoài quan sát. Nhưng nàng có thể phán đoán từ tiếng bước chân, có ba người đang đến. Ba người này đều là nam nhân hoặc nữ nhân rất cường tráng, chiều cao cân nặng đều hơn nàng. Bọn họ bước đi trầm ổn lại nhanh nhẹn, là người có tố chất thân thể rất tốt, hoặc thuộc kiểu người được gọi là biết võ công. Ba người kia không chuyển hướng mà đi về phía trước, ra khỏi cửa thì phía đối diện chính là hồ sen, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng. Có thể thấy được bọn họ cũng đến đây vì chuyện của Lâm Linh, hơn nữa không phải lần đầu tiên đến đây, bọn họ biết đường. Diệp Thải Đường còn đang ngẫm nghĩ thân phận của mấy người này, đột nhiên, bước chân ngừng lại. Trong lòng nàng căng thẳng, chẳng lẽ bọn họ phát hiện mình rồi à? Nghĩ vậy, Diệp Thải Đường liền ngẩng đầu muốn len lén nhìn thử. Nàng vừa mới ngẩng đầu, đột nhiên một bóng đen rất lớn đã bao phủ xuống. Diệp Thải Đường chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh cực lớn ập đến, cánh tay bị tóm lấy rồi bẻ quặt ra sau, cả người bị xoay lại rồi ép vào hòn non bộ, chiếc đèn lồng bốp một tiếng rơi xuống đất. Sức lực của người nọ vô cùng lớn, tư thế bắt người cũng vô cùng tiêu chuẩn, một tay đè bả vai nàng lại, tay kia vặn cánh tay nàng, khiến nàng không thể nào giãy giụa được. Cũng may góc hòn non bộ này không có mỏm đá nào quá sắc nhọn, nhưng mặt nàng vẫn cọ vào đá, chỗ nào đó vẫn bị xước khiến nàng cảm thấy đau rát. "Người nào?" Một giọng nam trầm thấp lạnh lùng vang lên phía sau. Diệp Thải Đường nghe thấy giọng nói này lại thầm cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng luôn miệng trả lời: "Hạ đại nhân, Hạ đại nhân, là ta..." Thế mà lại là bộ đầu Hạ Việt của Lục Phiến Môn, chắc hắn cũng đến đây để điều tra hiện trường xảy ra vụ án. Bàn tay nắm chặt cánh tay nàng như một cái kẹp sắt chậm rãi buông lỏng, rõ ràng Hạ Việt cũng nhận ra giọng nói của Diệp Thải Đường. Lúc này Diệp Thải Đường mới vung tay xoay người lại, nàng cảm thấy cánh tay mình sắp gãy rồi. Hạ Việt còn dẫn theo hai thủ hạ đều là nam tử xấp xỉ tuổi hắn, bọn họ đều giơ đuốc lại gần nhìn. Mặc dù không quen Diệp Thải Đường, nhưng khi bọn họ nhìn thấy đối phương là một cô nương trẻ tuổi gầy yếu, thì cũng đều thở phào nhẹ nhõm. Cô nương kia mở miệng gọi Hạ đại nhân, rõ ràng cũng quen biết. "Sao ngươi lại ở đây?" Hạ Việt cau mày, rõ ràng cảm thấy chuyện này rất khó hiểu. Hắn quay đầu giải thích với người bên cạnh: "Đây là tỷ tỷ của người bị hại hôm nay." Hai người giật mình. Diệp Thải Đường vội nói: "Ta tên Diệp Thải Đường." Hạ Việt bỗng cảm thấy không đúng: "Người chết tên Lâm Linh, sao ngươi họ Diệp?" Diệp Thải Đường giải thích: "Không phải tỷ muội ruột, nhưng hơn cả tỷ muội ruột." Được rồi, nói thế cũng có lý. Diệp Thải Đường nói tiếp: "Bây giờ đại nhân đến đây để điều tra hiện trường à, ta cũng đang định đi xem." Thật ra nàng cũng rất vui mừng. Một mình ở nơi hoang phế như thế này, nàng không sợ rắn côn trùng chuột kiến ma quỷ, nhưng thật sự sợ có kẻ xấu. Bây giờ gặp được Hạ Việt thì an toàn rồi. Diệp Thải Đường nói xong, nàng nhặt chiếc đèn lồng nhỏ dưới đất lên, vung tay định đi về phía trước thì Hạ Việt tóm lấy. Diệp Thải Đường khó hiểu quay đầu lại. "Lưu Sa, đưa nàng ra ngoài." Hạ Việt dặn dò một câu, sau đó nhìn Diệp Thải Đường với vẻ mặt không vui: "Lá gan ngươi thật không nhỏ, lại dám một mình đến nơi như thế này. Ngươi không sợ gặp phải kẻ xấu, cũng không sợ quỷ à?" "Ta không sợ quỷ." Diệp Thải Đường khẳng định một câu trước, sau đó lấy dao găm ra cho Hạ Việt xem: "Thật ra ta cũng sợ kẻ xấu lắm. Thế nhưng thời gian càng dài, dấu vết còn sót lại ở hiện trường vụ án sẽ càng ít. Cho nên hôm nay dù thế nào ta cũng phải đến một chuyến." Trong mắt Hạ Việt, con dao găm này thật sự cắt trái cây còn khó, có thể đối phó với kẻ xấu à? Nhưng mà Hạ Việt nhìn thấy Diệp Thải Đường nói chuyện nghĩa khí như thế, hình như hắn hơi xúc động nên giọng nói ôn hòa hơn chút: "Tuy ngươi là một cô nương, nhưng thật sự rất có tình có nghĩa." Nếu như những lời này được nói ra ở đời trước, Diệp Thải Đường chắc chắn sẽ đánh Hạ Việt bay tám trượng, phân biệt đối xử với nữ nhân là chuyện không đúng. Nhưng bây giờ không giống như lúc trước, Diệp Thải Đường vẫn luôn co được duỗi được, nàng lập tức xem xét thời thế rồi cười làm lành nói: "Hạ đại nhân, ngài đến rồi thì ta càng yên tâm hơn nữa, chúng ta mau đến đình bát giác xem thử đi." Nàng nghĩ bây giờ bọn họ chỉ cách hiện trường vụ án một bức tường, Hạ Việt không thể đuổi mình ra ngoài nữa. Nhưng Hạ Việt có thể. "Lục Phiến Môn sẽ phụ trách vụ án này, ngươi chỉ là một bách tính bình thường, nếu nhúng tay vào chuyện này thì sẽ gặp nguy hiểm." Hạ Việt quay đầu dặn dò thủ hạ: "Lưu Sa, đưa người ra ngoài." Một người trẻ tuổi mặt mày thanh tú bên cạnh Hạ Việt lập tức lên tiếng: "Diệp cô nương, ngươi đi theo ta, ta đưa ngươi về." Diệp Thải Đường vô cùng buồn bực, sao lại gặp phải người cứng nhắc như Hạ Việt chứ. Nàng đang muốn nói gì đó, đột nhiên một trận gió thổi qua. Một âm thanh gì đó vang lên ngoài cửa. Bốn người đều im lặng, nín thở, đồng thời nhìn ra ngoài. Âm thanh trở nên rõ ràng hơn. Bộp... Bộp... Bộp... Bộp... Bộp... Bộp... Một tiếng, một tiếng, lại một tiếng, không vội vã không khoan thai, không nhanh cũng không chậm, giống như có thứ gì đó liên tục đập vào tường. Mặc dù chỗ này là một căn nhà bỏ hoang, nhưng cũng không phải nơi núi sâu hoang dã. Xung quanh đây đều là thôn xóm có người qua lại. Nhiều nhất chỉ có một vài con mèo hoang, chó hoang ở nơi này mà thôi, sẽ không có dã thú lớn nào có thể gây ra tiếng động như vậy. Hạ Việt chỉ hơi sửng sốt một chút, lập tức lao đến chỗ đó, hai thủ hạ của hắn theo sát phía sau. Đương nhiên Diệp Thải Đường cũng lập tức đuổi theo. Trừ phi Hạ Việt xách nàng ra ngoài, nếu không đã đến nơi này, sao nàng có thể bằng lòng rời đi. Mở cửa ra chính là hành lang dài, một bên hành lang dài là hồ sen, phía cuối nối liền với đình bát giác. Diệp Thải Đường xông ra khỏi cửa chạy đến cuối hành lang dài. Nàng liền nhìn thấy Hạ Việt và hai thủ hạ đều đứng bên hồ sen, ngẩn người nhìn đình bát giác. Vừa mới mưa, lá sen trong ao tươi tốt. Trên mặt nước có sương mù dày đặc, mọi thứ đều mông lung, tiếng bộp bộp bộp kia chính là vang lên từ phía trên. Một tiếng, lại một tiếng, vẫn giữ nguyên nhịp điệu và âm lượng giống nhau. Chỉ thấy một nữ tử mặc váy dài đỏ thẫm treo trên xà ngang đình bát giác, tóc đen tung bay, tay chân thẳng đứng. Khi gió thổi qua, thân thể của nàng liền đụng vào cột đình bên cạnh phát ra âm thanh bộp bộp. Một dải lụa màu đen quàng qua cổ nữ tử, dải lụa được thắt nút treo trên xà ngang bằng gỗ. Từ trạng thái cứng ngắc thẳng đứng của nàng ấy, Diệp Thải Đường có thể xác định đây là một người chết. "Mau đưa người xuống." Một câu nói của Hạ Việt khiến Diệp Thải Đường bừng tỉnh, vội vàng đi theo bọn họ đến đình bát giác. Hạ Việt không vui liếc nhìn nàng, nhưng bây giờ hắn cũng không có lòng dạ để ý. Nữ tử được đưa xuống nằm ngửa trên mặt đất. Nàng ấy khoảng chừng hai mươi lăm, hai sáu tuổi, trang điểm tinh xảo ngũ quan xinh đẹp. Nhìn cách ăn mặc, những người làm thuê mấy hôm nay tuyệt đối không thể so sáng với nàng ấy. Sắc mặt nàng ấy nhợt nhạt với những vết bầm tím, đôi mắt nhắm chặt, miệng hơi hé mở để lộ một phần đầu lưỡi.