Chương 2: Trở lại hiện trường

Lục Phiến Môn Kỳ Án, Pháp Y Truy Hung

Nguyệt Mặc 09-10-2025 07:43:15

Nha dịch lập tức dừng tay, cung kính chảo hỏi: "Hạ đại nhân." Diệp Thái Đường đứng vững, nàng ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy người này ăn mặc rõ ràng khác hẳn với nha dịch. Hắn cao lớn uy phong, tuấn tú đoan chính, trẻ tuổi nhưng lại có khí thế bất phàm. Nha dịch cung kính gọi một tiếng Hạ đại nhân như vậy, có thể thấy được thân phận của người này không thấp. Hạ Việt quan sát Diệp Thái Đường: "Ngươi là người nhà của người bị hại Lâm Linh à?" "Đúng vậy." Diệp Thái Đường lập tức nói: "Ta là tỷ tỷ của muội ấy." Mặc dù khác cha khác nương, nhưng tình cảm giữa bọn họ giống như tỷ muội. Chuyện quan trọng nhất là bây giờ Lâm mẫu đang trong tình trạng suy sụp, có chuyện gì thì bà ấy cũng không có lòng dạ nào để giải quyết. Hạ Việt gật đầu: "Ta là bổ đầu Hạ Việt của Lục Phiến Môn, ngươi đi theo ta, ta có vài câu muốn hỏi ngươi." Diệp Thái Đường an ủi Lâm mẫu rồi bảo bà ấy trở về chuẩn bị hậu sự cho Lâm Linh. Sau đó nàng đi theo Hạ Việt đến thư phòng. Tiếc rằng trong thư phòng không có chỗ nào cho nàng ngồi. Hạ Việt đóng cửa lại, cũng không có ý định rót trà cho nàng mà chỉ hỏi thẳng: "Ta muốn hỏi ngươi, thường ngày Lâm Linh có chỗ nào khác biệt với người bình thường hay không?" Câu hỏi này khiến Diệp Thái Đường vô cùng khó hiểu: "Khác biệt gì chứ?" Hạ Việt nghiêm mặt hỏi: "Ta đang hỏi ngươi mà, ngươi lại hỏi ta?" "Ồ." Diệp Thái Đường cẩn thận suy nghĩ lại: "Không có đâu, rất bình thường. Đại nhân, ngài cụ thể muốn chỉ phương diện nào vậy?" Hạ Việt trầm ngâm một lát rồi lên tiếng: "Ví dụ như, ngươi có từng nghe nói nàng đã gặp chuyện kỳ lạ gì đó không? Giống như gặp quỷ gặp chuyện tà ma các loại?" Tim Diệp Thái Đường đập thình thịch: "Cái chết của Lâm Linh có liên quan đến ma quỷ sao?" Sắc mặt Hạ Việt tối sầm lại: "Ngươi không cần biết quá nhiều, có gì nói đó là được rồi." Nói như vậy tức là mặc nhận rồi, chẳng trách Lâm Linh lại được đưa đến Lục Phiến Môn. Diệp Thái Đường dũng cảm nói: "Đại nhân, lúc Lâm Linh chết ta cũng có mặt ở đó, thật sự có hơi kỳ lạ. Nhưng đại nhân hỏi như vậy, có phải có ẩn tình gì hay không?" Sắc mặt Hạ Việt tối sầm lại. Trước khi Hạ Việt nổi giận, Diệp Thái Đường lại nói: "Thứ nhất, ta hiểu rõ chuyện phải giữ bí mật vụ án. Cho dù nguyên nhân chết là gì, trước khi quan phủ điều tra rõ ràng thì ta tuyệt đối sẽ không nói chữ nào với người bên ngoài." "Thứ hai, nếu như biết được đầu đuôi mọi chuyện, ta cũng có được một hướng đi chính xác để nhớ lại những điều bất thường dễ dàng hơn." Hạ Việt đã nhìn thấy rất nhiều gia quyến của người bị hại, nhưng phần lớn bọn họ sau khi bước vào Lục Phiến Môn thì đều bị dọa sợ đến mức nói chuyện không lưu loát. Còn người có thể tranh luận rõ ràng theo thứ tự thứ nhất thứ hai với hắn như Diệp Thái Đường, trước nay chưa từng có. Quan trọng là lời tranh luận của nàng rất có lý, đặc biệt là điểm thứ hai, chính xác là như vậy. Hạ Việt chậm rãi đáp: "Người chết Lâm Linh, bị quỷ treo cổ chết." Mặc dù Diệp Thái Đường đã sớm chuẩn bị tâm bí, suy đoán đủ kiểu, nhưng nàng vẫn ngẩn người một lúc, sau đó gặng hỏi: "Sao có thể chứ?" Hạ Việt hỏi ngược lại: "Nếu ngươi đã ở hiện trường, không phải tận mắt nhìn thấy à?" "Không." Diệp Thái Đường nói chắc như đinh đóng cột: "Không thể nào, mặc dù ta cũng không hiểu, nhưng ta không tin chuyện quỷ giết người." Lần này Hạ Việt cũng không nói gì thêm về vấn đề này nữa, mà hắn nói: "Không cần biết ngươi có tin hay không, ta hỏi ngươi chuyện gì, ngươi thành thật trả lời là được." Diệp Thái Đường chậm rãi lắc đầu: "Không có, Lâm Linh hoàn toàn bình thường." Hạ Việt chỉ im lặng nhìn Diệp Thái Đường. Diệp Thái Đường chỉ đành suy nghĩ lại, nàng khẳng định rằng: "Không có, muội ấy không có mắt âm dương cũng chưa từng gặp quỷ hay đụng trúng chuyện tà ma. Nhà muội ấy không cung phụng thứ đồ linh tinh nào cả, muội ấy cũng chẳng học vu thuật tà thuật pháp thuật gì đâu." Lúc này nàng có chút nói không nên lời với Lục Phiến Môn này, một nha môn tự xưng chuyên giải quyết đại án nhưng sau khi người bị hại chết, bọn họ không đi tra án mà còn dò hỏi chuyện Lâm Linh có từng gặp quỷ hay chưa. Nếu như chuyện này xảy ra ở cục cảnh sát, thì chắc chắn bọn họ sẽ bị khiếu nại và phải viết báo cáo tự kiểm điểm rồi. "Được, ta biết rồi." Hạ Việt mở cửa: "Ngươi có thể đi được rồi." "Đợi đã, đợi đã." Diệp Thái Đường vội vàng hỏi: "Hạ đại nhân, có thể để ta xem thi thể muội ấy một lần nữa không?" "Không được." Diệp Thái Đường giải thích: "Cha ta là ngỗ tác, ta cũng biết nghiệm thi, không phải xem cho vui." Hạ Việt rõ ràng có chút bất ngờ, hắn liếc nhìn nàng nhưng vẫn trả lời rằng: "Không được." "Đại nhân, đại nhân cho phép ta nhìn một cái đi mà." Diệp Thái Đường ôm khung cửa năn nỉ: "Chỉ nhìn một cái thôi, ta không tin muội ấy bị quỷ hại chết đâu! Trên đời này làm gì có quỷ, nhất định do người làm." Sau đó Diệp Thái Đường bị đuổi ra ngoài. Diệp Thái Đường về nhà thay y phục, sau đó nàng ngồi trong nhà một lúc. Nhìn sắc trời đã tối sầm lại, nàng không chút do dự mà đứng dậy, nhanh chóng bước về phía trước. Nàng không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng chuyện này thật sự có gì đó kỳ lạ. Mạnh gia là một đại gia tộc sa sút ở Kinh Thành, căn nhà cũ chiếm diện tích rất lớn bị bỏ hoang của bọn họ đã từng rất huy hoàng. Nhưng gần đây nó đã được bán cho người khác, người mua đã thuê rất nhiều người đến dọn dẹp sơ bộ trước. Mấy ngày nay Lâm Linh đều làm việc ở đó, những công nhân khác phần lớn cũng là người trong thôn. Nàng ấy cũng là một trong số đó. Những người dọn dẹp hồ sen, hành lang chung với Lâm Linh đều là người cùng thôn, chưa từng nghe nói bọn họ có mâu thuẫn lớn gì. Hơn nữa giết người là một chuyện vô cùng riêng tư, vì nếu bị bắt thì sẽ mất đầu, cho nên người bị hại trong vụ giết người có thể có rất nhiều. Hung thủ thường thường đều là cùng một người, phàm nếu nhiều hơn một người, thì sẽ có sự nghi ngờ lẫn nhau. Trừ phi bọn họ có lợi ích chung rất lớn, nếu không thì hiếm khi có hiện tượng tập thể gây án. Nếu nói đúng là năm người kia muốn giết Lâm Linh vì một lý do nào đó, tạo ra chuyện vô tình rơi xuống nước gặp nạn sẽ khả thi hơn, chứ không phải loại quỷ giết người được xem trọng này. Vụ án xảy ra vào buổi chiều, bây giờ là thời điểm tất cả chứng cứ dấu vết còn mới và rõ ràng nhất nàng không thể đợi. Nàng không thể đặt hết hy vọng vào Lục Phiến Môn được. Lỡ như bọn họ điều tra không ra, trực tiếp kết luận rằng lệ quỷ giết người, mời người làm một trận pháp sự liền kết án thì sao? Nhìn thái độ của Hạ Việt, lấp la lấp lửng, che che giấu giấu, chuyện quan trọng nhất ở kinh thành là duy trì sự ổn định, có chuyện gì mà Lục Phiến Môn không làm được? Nhưng thi thể của Lâm Linh ở trong nha môn Lục Phiến Môn, nàng biết mình không thể nào vào trong đó được, nơi duy nhất nàng có thể đi bây giờ, chính là hiện trường vụ án. Cầu cho cơn mưa to buổi chiều không cuốn trôi tất cả dấu vết. Diệp Thải Đường sờ hà bao, tìm một tiệm tạp hóa mua một con dao găm mang theo bên người, lại mua thêm một cái đèn lồng, bỏ mấy cây nến vào trong. Nàng thở dài, thời đại này bất tiện thì đúng là bất tiện thật, nhưng không còn cách nào. Hơn nữa nàng còn nghèo, càng không có cách gì. Lúc đến nhà cũ Mạnh gia, trời đã tối đen. Nàng đẩy cửa lớn đi vào, bên trong không có ai cả. Cửa phòng khép hờ phát ra một tiếng cọt kẹt kéo dài, khiến người khác cảm thấy ê răng, được đẩy ra một chút. Trong đống gạch ngói vụn lộn xộn, Diệp Thải Đường cầm đèn lồng chậm rãi bước vào. Đi qua đại môn, đi qua nhị môn, đi ngang qua một tiểu hoa viên, đi bộ qua hành lang dài, thì đến hồ sen. Không có người ở trong một khoảng thời gian dài, hoa viên có đẹp hơn nữa cũng đã trở nên hoang vu, cỏ dại mọc thành bụi, dây leo rủ xuống. Thế nhưng hòn non bộ vẫn còn đó, giương nanh múa vuốt trong ánh trăng mờ tối và ánh nến đèn lồng chiếu rọi như một con quái thú. Diệp Thải Đường vừa muốn đi vòng qua hòn non bộ, đột nhiên cửa viện tử lại mở ra, một loạt tiếng bước chân vang lên bên ngoài. Trong đêm yên tĩnh, âm thanh này đặc biệt rõ ràng. Diệp Thải Đường kinh ngạc, vội vàng thổi tắt nến, cúi người trốn bên cạnh hòn non bộ. Căn nhà này ban đêm không có người trông coi. Nơi này hoang phế như thế, cũng không có thứ gì đáng giá cả. Mặc dù gần đây đang được dọn dẹp quét tước, công nhân cũng đi sớm về trễ, nhưng buổi tối hoàn toàn không người nào dám đến đây. Ai đây? Chẳng lẽ là hung thủ trở lại xem hiện trường?