Lưu Sa hiểu ý nàng: "Muội vẫn còn nghi ngờ Kim Chính Lợi."
"Một nam nhân khi làm những chuyện trái ngược với tính cách của mình, chắc chắn phải có lý do."
Diệp Thải Đường rất khó hiểu: "Nhưng có một chuyện, ta thật sự nghĩ thế nào cũng không hiểu."
"Chuyện gì?"
Diệp Thải Đường nói rằng: "Kim Chính Lợi không quen Lâm Linh, cũng không có mâu thuẫn, hoàn toàn không có lý do gì để giết muội ấy. Nếu sau khi Lâm Linh chết, Kim Chính Lợi nâng cao giá cả của việc làm pháp sự thì còn có thể nói rằng ông ta nhắm vào tiền tài, nhưng đằng này lại hoàn toàn ngược lại..."
Diệp Thải Đường đau khổ xoa xoa mặt.
Nghĩ mãi mà không hiểu.
Mặc dù Kim Chính Lợi làm chuyện này vô cùng kỳ lạ, nhưng ông ta không có động cơ. Vì vậy, bọn họ cũng không có hướng để điều tra sâu hơn.
Lâm gia chỉ có mẫu nữ Lâm Linh nương tựa lẫn nhau. Lâm mẫu vẫn luôn lo lắng trong nhà không có người, sợ rằng sau này nữ nhi thành thân sẽ bị phu gia bắt nạt. Ai ngờ rằng hồng nhan bạc mệnh.
Đêm nay túc trực bên linh cữu, trong linh đường Lâm gia vô cùng vắng vẻ. Hàng xóm đến giúp đỡ cũng đã rời đi, chỉ còn lại Lâm mẫu và Diệp Thải Đường.
Đả kích từ chuyện người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đối với Lâm mẫu quá lớn, khiến chỉ trong thời gian mấy ngày cả người bà ấy đã mất hết sức sống. May mà còn có Diệp Thải Đường an ủi, nếu không thì e rằng bà ấy cũng không có suy nghĩ tiếp tục sống.
"Lâm thẩm, thẩm đi nghỉ ngơi đi, cháu ở đây với Lâm Linh là được rồi." Diệp Thải Đường thấp giọng khuyên Lâm mẫu: "Thẩm không thể thức mãi như vậy được đâu. Thẩm còn cố gắng nữa thì sẽ sinh bệnh mất, lúc đó cháu phải ăn nói thế nào với Lâm Linh đây? Cháu đã đồng ý với muội ấy, nhất định phải chăm sóc tốt cho thẩm."
Lâm mẫu nắm tay Diệp Thải Đường, mệt mỏi trả lời: "Thẩm biết quan hệ của hai đứa rất tốt. Thải Đường, mấy ngày nay thật sự nhờ có cháu cả."
Mặc dù Diệp Thải Đường không bận trước bận sau tang sự của Lâm Linh, nhưng nàng đã nhờ người mang tiền về. Lâm mẫu hiểu rất rõ nàng có bao nhiêu tiền. Số tiền này, bà ấy ở trong thôn mượn cũng mượn không được, cầu cũng cầu không được.
Tiền ở đâu, tình cảm ở đó. Lâm mẫu chừng này tuổi rồi, bà ấy không thể không hiểu đạo lý này. Hơn nữa bà ấy còn biết, mấy ngày nay Diệp Thải Đường chạy đến chạy lui chính là đang bận rộn vụ án của Lâm Linh.
Diệp Thải Đường đỡ Lâm mẫu đứng dậy: "Lâm thẩm, thẩm nói lời này là xem cháu như người ngoài rồi, thẩm nhất định đừng khách sáo với cháu có được không? Bây giờ cháu có việc có tiền công, mặc dù không thể ở trong thôn với thẩm, nhưng thẩm cũng biết Lục Phiến Môn ở đâu mà. Nếu có chuyện gì, thẩm cứ việc đến tìm cháu."
Đối với chuyện Diệp Thải Đường tìm việc trong Lục Phiến Môn, lúc đầu Lâm mẫu bị dọa giật cả mình. Thế nhưng sau đó bà ấy ngẫm nghĩ lại, liền hiểu ra.
Một nữ hài tử, làm ngỗ tác gì chứ, cha cháu... Ôi...
Sau khi Lâm mẫu thở dài, bà ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Lâm mẫu không nói, Diệp Thải Đường cũng không hỏi, nàng chỉ cố gắng khuyên nhủ đưa bà ấy về phòng nghỉ ngơi.
Linh đường ngay tại nhà chính, quan tài của Lâm Linh được đặt ở chính giữa. Diệp Thải Đường lại đốt giấy cho Lâm Linh thêm một lần, rồi ngồi xuống một bên.
Mặc dù là nửa đêm, nhưng theo quy củ nơi này, khi trong nhà làm tang sự thì trong mấy ngày giữ thi hài, túc trực bên linh cữu không được đóng cửa lớn.
Có một cách nói, người chết sẽ luyến tiếc người nhà mà trở về thăm nhà, nếu ngươi đóng cửa, đối phương sẽ không vào được.
Một mặt khác, có thể có bằng hữu thân thích từ xa đến tế bái.
Nhưng chắc không có người nào đến tế bái Lâm Linh. Diệp Thải Đường nhìn bóng tối bên ngoài, thấy đèn lồng lẻ loi đung đưa trong gió, bèn than nhẹ một hơi.
"Tỷ nhất định sẽ tìm được hung thủ, sẽ không để muội chết không minh bạch." Diệp Thải Đường tựa vào quan tài Lâm Linh, hoàn toàn không tránh né sự khác biệt sinh tử, giống như lúc trước hai người từng chen chúc nằm chung chăn nói chuyện phiếm.
"Nếu muội ở trên trời có linh, hãy gửi cho tỷ một giấc mơ đi, nói cho tỷ biết ai đã hại muội." Diệp Thải Đường chậm rãi gấp một tờ tiền giấy thành một đóa hoa. Nàng đang muốn đặt trước quan tài thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Nửa đêm rồi ai đến vậy?
Chẳng lẽ thật sự có người từ nơi khác chạy về tế bái?
Diệp Thải Đường vội vàng đưa tay lau mắt đứng lên, ra ngoài nghênh đón.
Nàng thế nào cũng không ngờ rằng, người bước vào là Hạ Việt, ngài ấy còn dẫn theo Lưu Sa.
"Hạ đại nhân?" Diệp Thải Đường khó hiểu hỏi: "Sao ngài lại đến đây?"
"À, có chút chuyện vừa khéo đi ngang qua đây." Hạ Việt nói: "Người chết là lớn nhất, nên ta tiện đường đến thắp một nén nhang."
Hạ Việt đang làm gì vậy?
Trong lòng Diệp Thải Đường rất khó hiểu, nhưng nàng vẫn lấy nhang đến.
Hạ Việt cầm nhang, thắp nhang cho Lâm Linh. Lúc hắn trở lại, Diệp Thải Đường vội vàng cúi đầu tạ lễ.
"Xin hãy nén đau buồn." Thậm chí Hạ Việt còn đưa phần tiền phúng điếu đã chuẩn bị sẵn.
Nếu như hắn đưa số tiền này cho Diệp Thải Đường, nàng không thể nhận. Nhưng đưa cho Lâm mẫu thì nàng cũng không thể thay bà ấy từ chối, đành phải nhận lấy rồi nói: "Đa tạ Hạ đại nhân."
Hạ Việt xua tay ra hiệu không có gì, sau đó hắn ngồi xuống một bên.
Diệp Thải Đường hơi mơ hồ: "Đại nhân... còn có chuyện gì sao?"
Bây giờ mới mấy giờ chứ? Vẫn còn hai canh giờ nữa trời mới tờ mờ sáng đúng không? Hơn nửa đêm Hạ Việt ngồi ở đây, hắn tính làm gì vậy?
"Không có việc gì, ta hơi mệt nên nghỉ ngơi một lát." Hạ Việt thản nhiên đáp: "Một mình muội gác đêm, không sợ à?"
Diệp Thải Đường sửng sốt. Lúc này nàng mới kịp phản ứng lại, Hạ Việt đến canh chung với nàng? Phải chăng ngài ấy nhìn bọn họ cô nhi quả mẫu đơn độc, ngay cả người giúp đỡ cũng không có, cho nên đến giúp đỡ?
"Còn có một chuyện." Hạ Việt không quan tâm đến vẻ mặt của Diệp Thải Đường, hắn thẳng thắn nói: "Ta thấy sức khỏe của mẫu thân Lâm Linh cũng không tốt. Trong nhà cũng không còn người nào khác, mà bà ấy ở một mình thì muội cũng khó tránh cả ngày lo lắng. Vừa hay, trong nhà bếp Lục Phiến Môn đang thiếu một người cắt rau rửa thức ăn, nếu bà ấy bằng lòng..."
Diệp Thải Đường xoạt một tiếng liền đứng lên.
Hạ Việt giật cả mình.
"Đại nhân, ý ngài là, bảo thím Lâm đến phòng bếp Lục Phiến Môn làm việc sao?"
Đây là công việc thế nào chứ! Mặc dù nghe có vẻ là làm việc vặt, nhưng đó chính là bộ phận hậu cần trong cơ quan nhà nước, là một công việc tốt đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.
Diệp Thải Đường ở Lục Phiến Môn mấy ngày, nàng biết mấy người trong phòng bếp gần như đều có quan hệ thân thích, là nhị thẩm của bổ khoái này, tam thúc của bổ khoái kia. Đó là một nơi ít việc, mối quan hệ tốt lại rất thoải mái, hơn nữa còn ở bên cạnh mình tiện thể chăm sóc. Nếu Lâm thẩm thật sự có thể đến phòng bếp làm việc vặt, vậy thật đúng là thiên đại hỉ sự.
Diệp Thải Đường thật sự không muốn bị chủ nợ làm cho cảm động, nhưng nàng thật sự cũng cảm thấy ấm lòng.
Hạ Việt nhìn dáng vẻ của Diệp Thải Đường với khóe mắt hồng hồng. Hắn chỉ sợ nàng muốn oa một tiếng òa khóc, nên cố ý nói: "Được rồi, cũng không cần quá cảm động, nhớ kỹ điểm tốt của đại nhân, làm việc cho tốt là được."
Diệp Thải Đường gật đầu: "Điểm tốt của đại nhân, ta đều nhớ kỹ."
Hiếm khi thấy Diệp Thải Đường như thế, Hạ Việt nhịn không được mà muốn trêu chọc nàng một chút.
"Muội cũng là một cô nương rất thông minh, sao lại dễ dàng tin tưởng người khác như vậy chứ? Ta đột nhiên đối xử tốt với muội như vậy, muội không sợ ta có âm mưu gì, rắp tăm chuyện gì đó sao?"
Diệp Thải Đường nghiêm mặt trả lời: "Ta chỉ là một bách tính bình dân, nếu ngài muốn khống chế ta thì hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy. Ngài cứ tìm một lý do để nhốt ta vào Lục Phiến Môn, cần gì đòi nấy."
Bây giờ thậm chí nàng còn bắt đầu nghi ngờ, Hạ Việt kéo nàng vào Lục Phiến Môn không phải bởi vì năm đó Diệp Minh mượn hắn năm mươi lượng bạc, mà là hắn mượn Diệp Minh năm trăm lượng bạc.
Bởi vì cho dù nhìn thế nào, Hạ Việt cũng giống như đến báo ân, chứ không phải đến đòi nợ.