Xuất Giá Rồi Thủ Tiết, Cuộc Sống Của Đại Nãi Nãi Thật Thoải Mái
Băng Phong Đích Trùng Tử31-07-2025 12:22:55
Toàn là đồ tốt cả!
Có bà bà hào phóng như vậy, cuộc sống càng thêm có hy vọng.
Đối với hành động này của Vương thị, trong lòng Mạnh Thanh vẫn rất cảm kích.
Ở những gia tộc thế gia như phủ Bá tước, phần lớn hạ nhân trong phủ đều là một gia đình, vì ba bốn đời đều hầu hạ ở phủ Bá tước nên ít nhiều gì cũng đã thấy qua chút việc đời.
Bởi vậy, ai nấy đều có một đôi mắt tinh đời.
Mạnh Thanh biết rõ trong lòng.
Hiện tại đại phòng thế yếu, bản thân nàng lại có xuất thân không cao, e rằng lúc riêng tư có không ít người xem thường nàng.
Sáng sớm Vương thị đã đưa nhiều trang sức quý giá như vậy, cũng là để nâng cao mặt mũi cho nàng.
"Để mẫu thân phải lo lắng cho ta rồi." Mạnh Thanh chân thành cảm ơn.
"Phu nhân chỉ có một con dâu là Đại nãi nãi, không thương ngài thì thương ai?" Vương ma ma cười nói một câu.
Trong chốc lát, bắt đầu tắm rửa trang điểm.
Biết được tâm ý của Vương thị, Mạnh Thanh cũng không hề khách sáo, trực tiếp đội chiếc Thiên Diệp Bảo Liên Quan vừa mới được tặng, mặc một bộ váy dài đối khâm bằng gấm màu vàng nhạt, lại đeo ngọc bội Đằng Hoa bên hông.
Dù nàng là tân phụ, nhưng dù sao Giang Trầm Cảnh cũng đã mất, vì vậy vẫn nên mặc thanh nhã một chút thì tốt hơn.
Tuy bộ trang phục này không tính là hoa lệ, nhưng cũng có vài phần khí chất của khuê nữ quan lại, trông rất đoan trang.
Chỉnh trang lại quần áo, không có gì sai sót, Mạnh Thanh liền đi theo Vương ma ma đến chỗ Vương thị.
Thấy Mạnh Thanh ăn mặc như vậy, Vương thị không khỏi hài lòng gật đầu.
"Bình Nhi, còn không mau ra mắt tẩu tử?"
Theo tiếng của Vương thị vang lên, liền thấy phía sau bà đi ra một tiểu cô nương có vẻ rụt rè.
Tiểu cô nương này trông chỉ khoảng sáu bảy tuổi, mặc một thân đồ trắng, tuy sinh ra xinh xắn đáng yêu, nhưng giữa lông mày luôn mang theo vài phần dò xét và nhút nhát.
Chắc hẳn, đây chính là huyết mạch duy nhất hiện tại của đại phòng, muội muội ruột của Giang Trầm Cảnh – Giang Thái Bình rồi.
"Bình Bình, sau này chúng ta là người một nhà rồi." Mạnh Thanh ngồi xổm xuống, nhìn tiểu cô nương cười nói.
"Tẩu tử." Giang Thái Bình khẽ gọi một tiếng.
"Ừ."
Mạnh Thanh gật đầu đáp lời, lấy ra lễ ra mắt đã chuẩn bị trước, là một chuỗi hạt trai.
"Tẩu tử không có gì khác, đây là chuỗi hạt trai ta tự nuôi từ nhỏ, tuy không quý giá, nhưng cũng là do ta tự tay xâu, muội muội đừng chê."
Nghe vậy, Giang Thái Bình lập tức hứng thú: "Là trai do tẩu tử nuôi ạ?"