Giọng điệu của Khương Vũ Thành có phần nghiêm khắc hơn, Khương Oánh ngồi bên cạnh run rẩy một cái, lập tức sợ hãi rúc vào lòng Diêu Lâm, miệng mếu máo, nhưng lại không dám gào khóc ầm ĩ như trước đó.
Diêu Lâm thấy vậy thì xót xa, vội nói: "Oánh Oánh nói sai, em sẽ đích thân đi xin lỗi Hủ Hủ, xin con bé quay về. Em là người lớn, tự mình đi xin lỗi, con bé chắc sẽ nể mặt mà về thôi. Anh cả, xin anh đừng trách Oánh Oánh..."
Khương Hãn ngồi bên cạnh thấy mẹ mình hạ thấp mình trước mặt bác cả như vậy thì khó chịu, không nhịn được mà lên tiếng: "Bác cả, là chính chị ta tự muốn đi, cũng không ai ép chị ta cả. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải lỗi của mẹ cháu, tại sao mẹ cháu lại phải đi cầu xin chị ta trở về? Ai mà biết được có phải chị ta sợ làm nhà họ Tống nổi giận, sợ ông nội trách phạt nên cố ý mượn cớ bỏ đi không?"
Khương Vũ Thành lập tức nhìn về phía cậu ta, giọng điệu trầm ổn nhưng mang theo uy nghiêm: "Hủ Hủ có làm sai chuyện gì thì bác sẽ dạy bảo con bé, không cần giải thích với ai cả. Nhưng Khương Hãn, nếu cháu vẫn giữ thái độ này với Hủ Hủ thì sau này không cần gọi bác là bác cả nữa."
Giọng ông không lớn, nhưng lại khiến đám trẻ trong phòng đồng loạt chột dạ, vô thức trợn tròn mắt.
Lại thấy ánh mắt Khương Vũ Thành lần lượt lướt qua từng người trong đám Khương Tố, Khương Trừng.
"Các cháu cũng vậy, nếu các cháu không muốn chấp nhận Hủ Hủ thì sau này cũng không cần gọi bác là bác cả nữa."
Giọng nói của ông không lớn nhưng lại nghiêm nghị hơn bao giờ hết, đám trẻ lập tức ngồi ngay ngắn lại, vội vàng cam đoan không dám.
Khương Vũ Đồng xưa nay luôn kính trọng anh trai cả, lúc này cũng giơ tay đập mạnh vào vai con trai mình, sau đó cười xòa hòa giải: "Anh cả, đám trẻ con nói chuyện ngô nghê nhưng thực ra không có ý xấu đâu. Cũng chẳng đến mức phải nói đến chuyện chấp nhận hay không chấp nhận. Hủ Hủ vốn dĩ là con cháu nhà họ Khương, sao lại không thể trở về chứ?"
Ánh mắt Khương Vũ Thành tối đi, giọng điệu kiềm chế để không giận: "Hủ Hủ đã mất tích suốt mười tám năm, dù nhà họ Quan không để con bé thiếu ăn thiếu mặc thì thân phận con nuôi ở nhà họ Quan cũng đã khiến con bé phải chịu đủ uất ức. Bây giờ con bé vất vả lắm mới quay về, anh không muốn nó chịu thêm bất kỳ ấm ức nào nữa. Anh không yêu cầu các em phải nuông chiều nó, nhưng ít nhất hãy xem con bé là một người thân trong gia đình."
Ông dừng lại một chút, giọng nói càng thêm trầm xuống: "Nếu không làm được, vậy anh sẽ đưa Hủ Hủ và Khương Hoài ra ở riêng."
Lời của Khương Vũ Thành vừa thốt ra lập tức như một tảng đá lớn rơi xuống nước, khiến tất cả mọi người trong nhà chú hai và nhà chú ba đều biến sắc.
Bọn họ không ngờ lần này anh cả lại chơi lớn như vậy!
Chỉ vì một Quan Hủ Hủ, anh ấy thực sự có ý định tách ra khỏi gia đình sao?!
Ngay lúc này, ông cụ Khương từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng nói ông không mang theo chút thị uy nào nhưng lại không cho phép phản bác: "Thằng cả, bố không muốn nghe câu này lần thứ hai."
Ông cụ nói: "Nhà họ Khương là một chỉnh thể, chỉ cần bố còn ở đây, không ai được phép nói đến chuyện dọn ra ngoài!"
Tất cả mọi người trong phòng lập tức im bặt, không ai dám cãi lời ông cụ.
Ngay cả Khương Tố cũng chỉ dám thầm thì rằng chẳng phải Quan Hủ Hủ đã nói đến chuyện dọn đi rồi sao.
Ông cụ lại chuyển ánh mắt sang nhìn hai vợ chồng nhà chú hai.
"Con cháu nhà họ Khương muốn gì cũng có thể có, nhưng đồng thời cũng phải hiểu rằng trên đời này không phải cứ muốn là sẽ có được."
"Con cái cần phải được dạy dỗ, nếu các con không dạy tốt được thì bố sẽ đích thân dạy."
Nghe thấy ông nội nói sẽ đích thân dạy dỗ mình, Khương Oánh run rẩy mạnh hơn, suýt nữa đã không kìm được mà bật khóc.
Chuyện... chuyện này quá đáng sợ rồi, bé không muốn đâu!