Chương 27: Tôi nói dì ta trộm khí tài

Đại Lão Trở Về, Không Diễn Vai Thiên Kim Giả Nữa

Kỵ Trứ Miêu Đích Tiểu Ngư Càn 13-06-2025 20:35:42

Trong lòng Khương Tố lại càng không ưa người chị họ này. Lộ Tuyết Khê thấy vậy cũng lên tiếng: "Chắc chắn có hiểu lầm gì ở đây rồi. Có phải dì Ngô đã làm gì đó không đúng ý khiến em không vui không?" Trong lời nói ngầm ám chỉ rằng Quan Hủ Hủ đang lấy quyền thế chèn ép để trả đũa chuyện riêng. Nghe vậy, dì Ngô như được gợi ý, lập tức khóc nức nở: "Cô chủ, tôi biết vì vừa rồi bà Quan nhận nhầm tôi là mẹ ruột của cô nên cô giận. Tôi thân phận thấp kém, sao có thể sánh với một người như cô được chứ? Cô giận là điều đương nhiên, nhưng không thể vì thế mà vu oan tôi như vậy được! Tôi đã lớn tuổi thế này rồi, cô muốn dồn tôi vào chỗ chết sao?" Dì Ngô ban đầu cũng chưa kịp phản ứng, mãi sau mới hiểu ý của bà Quan và cô chủ họ Quan. Nhân cơ hội này, bà ta liền lấy cớ để hợp lý hóa việc bị Quan Hủ Hủ vu oan. Quả nhiên, vừa nghe bà ta nói, Khương Tố lập tức cho rằng thực sự có chuyện trước đó, ánh mắt nhìn Quan Hủ Hủ tràn đầy chán ghét: "Chị cũng quá nhỏ nhen rồi! Dì Ngô có làm gì chị đâu, có cần thiết phải làm vậy không? Mới ngày đầu tiên về nhà đã gây chuyện, chị đúng là..." Ba chữ "phá hoại gia đình" còn chưa kịp thốt ra, thì một giọng nói lạnh lùng xen chút áp lực đã vang lên bên cạnh, ghìm lấy cậu ta: "Khương Tố." Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng đủ để cậu ta im bặt. Khi quay sang nhìn anh cả của mình, thấy nụ cười trên mặt anh ấy đã lạnh đi vài phần, Khương Tố liền âm thầm co rúm người lại, không dám nói tiếp. Chỉ là, trong lòng cậu ta, sự bất mãn đối với Quan Hủ Hủ vẫn không hề giảm bớt. Có được sự bênh vực của Khương Tố, dì Ngô lúc này càng thêm tự tin, lưng thẳng tắp, gương mặt tràn đầy vẻ căm phẫn vì bị oan ức: "Cô chủ không tin tôi, có thể cho người lục soát phòng tôi! Tôi quang minh chính đại, không sợ bị kiểm tra! Tôi dù chỉ là một bà giúp việc, cũng không thể để người khác vô cớ vu oan thế này!" Bên này náo loạn khá lớn, những người giúp việc và quản gia trong biệt thự cũng đều tụ tập lại, chỉ là không dám đến quá gần. Họ đứng từ xa nghe được phần nào câu chuyện, trong lòng dần sinh ra ác cảm với vị cô chủ vừa mới quay về này. Nghe nói cô chủ cũng xuất thân từ gia đình giàu có, giờ nhìn vào, quả nhiên là loại cô chủ cao ngạo, xem thường những người làm công như họ. Không ai thích bị khinh thường, nên ấn tượng của họ về Quan Hủ Hủ đương nhiên chẳng mấy tốt đẹp. Khương Vũ Thành tất nhiên là có nhận ra ánh mắt của những người xung quanh khi nhìn Hủ Hủ. Ông trầm mặt xuống, đang định lên tiếng ngăn cản "trò hề" này thì Quan Hủ Hủ cuối cùng cũng chậm rãi cất lời, giọng điệu bình thản: "Tôi nói dì ta trộm tiền bao giờ?" Lời này vừa thốt ra, mấy người có mặt đều sửng sốt. Khương Tố là người đầu tiên không nhịn được mà phản bác: "Chính chị vừa nói dì Ngô trộm tiền, giờ lại muốn chối à?" Quan Hủ Hủ liếc nhìn cậu ta một cái: "Tôi nói là dì ta trộm khí tài của nhà họ Khương." Câu "trộm tiền" là do Lộ Tuyết Khê nói. Không biết là vô tình hay cố ý dẫn dắt sai lệch, nhưng rõ ràng, tất cả mọi người đều đã bị cô ta làm cho hiểu nhầm. "Trộm khí tài và trộm tiền là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Ít nhất, nếu lục soát thì chắc chắn không tìm thấy gì. Cũng vì có chỗ dựa này, nên vừa rồi đối phương mới có thể ngang nhiên đề nghị lục soát như vậy. Khương Tố nghe mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ cảm thấy cô đang viện cớ lấp liếm: "Khí tài thì có thể trộm kiểu gì? Đừng có bày mấy trò thần bí này, nghe là biết đang lòe người khác rồi!" Khương Hoài nghe vậy, liền lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, ánh mắt đầy cảnh cáo. Cho dù Hủ Hủ có lừa người khác đi nữa thì với thân phận của cô bé, lòe mấy người trong nhà một chút thì đã sao chứ?