Truyền Nhân Gia Tộc Cổ Võ Xuyên Về Thập Niên 70, Gả Cho Quan Quân
Tây Vực Xuân Phong10-11-2025 03:49:47
Còn phải chuẩn bị chút đồ ăn để ăn trên tàu.
Thời buổi này vật tư khan hiếm, áo bông chăn bông không dễ mua may mà Lý Tư Tư có thể đặt trên nền tảng giao dịch không gian. Chỉ là vải bọc bên ngoài thì cần chọn màu hợp với thời đại. Những thứ như cốc sắt thì phải ra cửa hàng bách hóa mua, đồ ăn thì cũng có thể mua trong không gian.
Cô liệt kê hết các món cần mua vào một danh sách, định lát nữa đi cửa hàng bách hóa mua luôn. Còn việc ở nhà máy dệt kia, cô cũng phải nhanh chóng tìm cách bán đi. Không biết mấy hôm nay có tìm được người mua không nhưng dù sao cũng không thể để Trần Mạn Vân được lợi.
Dù là cho không, cô cũng sẽ không để người nhà họ được chút lợi nào. Lý Tư Tư biết rõ thời buổi này có việc làm là quý thế nào, nên chắc chắn sẽ có người mua, chỉ là cần thời gian tìm người phù hợp thôi.
Cô thay bộ quần áo đã mua lần trước ở cửa hàng bách hóa rồi tết lại hai bím tóc. Dù gì bím tóc cũng là mốt của thời đại này, cô không thể buộc tóc kiểu đuôi ngựa cao như sau này được.
Sau đó cô chọn một đôi giày vải đen coi như tạm được để mang ra ngoài. Ngoài sân, Trần Mạn Vân vẫn đang ôm Lý Ngọc Lan khóc lóc thảm thiết. Nhìn thấy Lý Tư Tư thay đồ mới đi ra, ánh mắt Trần Mạn Vân như có tẩm độc, trừng cô đầy oán hận. Lý Tư Tư lờ tịt hai mẹ con, thẳng bước ra khỏi sân.
Muốn chuẩn bị đồ đi lao động nông thôn thì phải tới cửa hàng bách hóa. May mà trước đó cô đã lục lọi lấy được tiền và phiếu của Trần Mạn Vân, nếu không giờ cũng chẳng có cái gì mà đi mua.
Vừa đến cửa hàng bách hóa, cô còn chưa kịp bước vào thì nghe có người gọi mình.
Quay đầu lại thì thấy một nữ thanh niên cũng tết tóc hai bên đang vui vẻ chạy về phía cô: "Lý Tư Tư, đúng là cậu rồi! Tớ còn tưởng mình hoa mắt cơ đấy!"
Người đến là bạn học cấp ba của Lý Tư Tư, Đặng Ngọc Kiều cũng là người duy nhất từng đối xử tốt với nguyên chủ.
Trước đây đi học, Trần Mạn Vân chưa bao giờ chuẩn bị cơm trưa cho nguyên chủ, thi thoảng Lý Hoành Thịnh mới cho vài xu để cô mua cái bánh bột ngô ăn trưa. Còn lại đa phần là nhịn đói.
Sau này Đặng Ngọc Kiều phát hiện ra, bữa trưa thường cố tình mua thêm một cái bánh bao, rồi nói là ăn không nổi để nhường cho nguyên chủ. Lúc trong lớp có bạn chê cười nguyên chủ, Đặng Ngọc Kiều cũng đứng ra quát lại.
Nói cách khác, cô ấy là người duy nhất từng tốt với nguyên chủ, cũng là người bạn duy nhất ở trường.
"Đặng Ngọc Kiều!" Lý Tư Tư mỉm cười gọi.
Đặng Ngọc Kiều nhìn cô từ trên xuống dưới rồi trêu: "Tư Tư, sao mới mấy hôm không gặp mà cậu xinh lên hẳn thế?"
Lý Tư Tư khựng lại một nhịp, chẳng lẽ là tác dụng của dung dịch dinh dưỡng? Nhưng thế thì cũng mạnh quá...
"Làm gì có chắc là do tớ thay bộ đồ mới nên cậu mới có cảm giác vậy thôi." Cô vội chuyển chủ đề.
"Ngọc Kiều, cậu cũng đến mua đồ à?"
Nhà Đặng Ngọc Kiều chiều chuộng cô lắm, vì cô ấy có ba anh trai là con gái duy nhất nhà họ Đặng.
Cô ấy gật đầu: "Mẹ tớ sắp xếp cho đi xem mắt, nên bảo ra đây mua bộ đồ mới mặc."
Lý Tư Tư ngạc nhiên: "Cậu đi xem mắt á?"
Đặng Ngọc Kiều chẳng để tâm: "Ừ, quy định bây giờ là mỗi nhà phải có một người xuống nông thôn mà! Ba anh tớ đều đi làm rồi nên không bị gọi. Tớ tốt nghiệp cấp ba xong chưa có việc, mẹ tớ không nỡ cho đi, nên đành sắp xếp cho tớ đi xem mắt."
Lý Tư Tư chợt nhớ lại, năm ngoái Đặng Ngọc Kiều từng nói mẹ chuyển việc cho anh ba rồi. Giờ tốt nghiệp xong lại không có việc, bị ủy ban khu phố giục đi đăng ký lao động nông thôn.
Nhưng bố mẹ Đặng thương con gái, không muốn để cô xuống đó, nên mới sắp xếp đi xem mắt. Miễn là cưới chồng thì sẽ được miễn xuống nông thôn.
"Cậu định cứ thế đi lấy chồng à?" Lý Tư Tư thăm dò.
Đặng Ngọc Kiều bất đắc dĩ nhún vai: "Không lấy thì biết làm gì? Chẳng lẽ xuống nông thôn à? Bố mẹ tớ chắc chắn không đồng ý. Mà tớ cũng không muốn đi."