Chương 49

Truyền Nhân Gia Tộc Cổ Võ Xuyên Về Thập Niên 70, Gả Cho Quan Quân

Tây Vực Xuân Phong 10-11-2025 03:49:48

"Á! Mày... con điếm này, mày thật sự đi đăng ký cho em mày rồi à? Sao mày lại độc ác đến vậy? Em mày làm gì mày mà mày phải đối xử như thế?" Mắng xong, Trần Mạn Vân ôm lấy Lý Ngọc Lan òa khóc thảm thiết. "Con gái tao, con gái đáng thương của tao! Sao con nhỏ lòng lang dạ sói này lại có thể tàn nhẫn như vậy chứ! Con mới có từng này tuổi mà đã bị nó đẩy xuống nông thôn làm thanh niên trí thức rồi!" Trần Mạn Vân khóc đến xé ruột xé gan, thật lòng xót con gái mình. Nông thôn thì sống nổi sao? Ngày nào cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, còn phải ra đồng làm ruộng với dân làng. Con gái bà từ nhỏ chưa từng đụng đến việc nặng, xuống dưới đó thì sống kiểu gì? Nếu không phải vì muốn giữ con gái lại thành phố, bà đâu cần tính toán bao nhiêu chuyện để đẩy con tiện nhân kia đi? Giờ thì hay rồi, chẳng những không đẩy được ai ngược lại còn đẩy luôn con gái mình vào hố. Nghĩ tới đây, Trần Mạn Vân chỉ thấy tim mình đang rỉ máu. Lý Tư Tư xem xong màn trình diễn đẫm lệ kia cũng thấy hết hứng, quay người định về phòng chuẩn bị thu dọn đồ đạc. Thấy cô định đi, Trần Mạn Vân vội ngừng khóc, chạy lên chặn đường. "Lý Tư Tư, nếu mày đã đăng ký cho Ngọc Lan xuống nông thôn, vậy tiền chuẩn bị xuống đó đâu?" Dù sao chuyện con gái phải đi là không thay đổi được bà vẫn muốn chuẩn bị cho con đàng hoàng một chút, để nó đỡ khổ. "Tiền gì chứ? Không phải là khoản bồi thường cho việc bà lén đăng ký cho tôi đi à?" Lý Tư Tư đáp. Trần Mạn Vân lập tức phát điên. Tiền trong nhà đã bị trộm hết, giờ mà không có tiền chuẩn bị thì bà lấy gì lo cho Ngọc Lan? Chẳng lẽ để con bé không mang theo gì, cứ thế xuống nông thôn? "Lý Tư Tư, sao mày ác độc thế? Đây là tiền chuẩn bị cho em mày đấy! Mày có quyền gì mà không cho nó?" Trần Mạn Vân vừa nói vừa nhào tới định cướp tiền từ người cô. Lý Tư Tư thẳng tay tát một cái, Trần Mạn Vân ngã lăn ra đất: "Đồ đàn bà thối tha, tôi còn nể mặt bà lắm rồi đấy! Bà lén lút đăng ký cho tôi đi lao động nông thôn tôi còn chưa tính sổ với bà! Vậy mà bà còn dám đòi tiền? Con bà xuống dưới đó sống thế nào mắc gì tôi phải quan tâm? Hồi bà lén đăng ký cho tôi bà có nghĩ tôi sẽ sống sao dưới đó không? Giờ sao tôi phải nghĩ cho con bà? Nó là cái thá gì chứ?" Lý Tư Tư thật sự nổi giận. Trần Mạn Vân còn tưởng cô vẫn là con nhóc dễ bị bắt nạt như trước, hết lần này đến lần khác tới kiếm chuyện. Trần Mạn Vân lúc này mới nhớ ra, Lý Tư Tư đáng sợ đến mức nào. Nhưng dù có sợ, vì con gái, bà vẫn phải cố giành lại tiền chuẩn bị. "Tư Tư, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi tôi hứa sau này không dám nữa. Cô làm ơn trả lại tiền chuẩn bị cho em cô đi mà!" "Chỉ cần cô chịu trả lại tiền an trí cho em gái tôi, tôi bằng lòng làm bất cứ điều gì cô muốn. Tôi đảm bảo sau này mỗi tháng lãnh lương đều gửi tiền về cho cô." Trần Mạn Vân quỳ xuống van nài Lý Tư Tư. Nhưng Lý Tư Tư từ lâu đã nhìn thấu sự giả tạo của bà ta, nên chẳng tin nổi lấy một dấu chấm trong lời bà ta nói: "Tôi nói rồi, tiền an trí đó coi như bà đền bù cho việc lén đăng ký cho tôi đi lao động nông thôn." Dứt lời, Lý Tư Tư định quay vào phòng. Trần Mạn Vân tất nhiên không chịu để cô đi, vội bước tới chặn lại. Lý Tư Tư vừa định lên tiếng thì thấy Lý Chí Cương ló đầu ra từ trong phòng, nhìn về phía này. Lý Tư Tư lạnh lùng bật cười: "Trần Mạn Vân, nếu bà còn dám đòi tôi tiền an trí lần nữa, tôi sẽ đánh con trai bà. Bà nói một câu, tôi đấm một cái. Tôi muốn xem thử nó chịu được mấy đòn." Trần Mạn Vân nghe vậy, theo phản xạ buông tay ra. Lý Tư Tư lướt qua bà ta, quay lại phòng. Vừa vào phòng, cô bắt đầu tính toán đồ đạc cần chuẩn bị để xuống nông thôn. Trước tiên là áo bông chăn bông để giữ ấm, rồi đến cốc sắt, hộp cơm, cốc nước, bàn chải, kem đánh răng, xà phòng... đều không thể thiếu.