"Được, Bộ Đường sắt sẽ dọn sạch đường ray, rồi đổi sang đầu máy diesel. Theo xu hướng thời tiết hiện tại, hai ba ngày tới vẫn có thể tiếp tục vận hành."
Khương Khải gật đầu, vẫn còn phải lái thêm 74 chuyến nữa, nhiệm vụ gian nan thật, kinh nghiệm tập sự này đúng là không dễ cày.
Nếu sau lưng không có cả một ekip thành phố đang hỗ trợ hết mình không màng chi phí thì đây quả thực là nhiệm vụ bất khả thi.
Cô đến bãi đỗ xe. Ở đây, Đổng Thịnh Phong đang đứng cạnh xe, chờ đón cô.
Vừa thấy Khương Khải, Đổng Thịnh Phong liền dúi vào tay cô một cái túi sưởi ấm áp: "Mau sưởi ấm đi."
Khương Khải ôm túi sưởi, vẫy tay với Vương Mẫn Hành: "Mọi người đi nghỉ đi cũng mệt cả ngày rồi."
Tiểu đội này là do Bộ chỉ huy cử đến cho cô, là đội ngũ dưới quyền cô. Hôm nay trên tàu vừa phải hỗ trợ cô làm việc, vừa phải bảo vệ an toàn cho cô cũng chẳng được rảnh tay lúc nào. Một tiểu đội tinh nhuệ hẳn hoi lại chẳng khác gì đội bảo mẫu.
Đổng Thịnh Phong giơ tay chào Vương Mẫn Hành: "Tối nay chúng tôi phụ trách an toàn cho đồng chí Khương."
Hai người như thể đang bàn giao ca, hoàn tất việc "chuyển giao" Khương Khải.
Trên xe, Đổng Thịnh Phong hỏi: "Em bảo người khác đi nghỉ, còn mình thì không cần nghỉ ngơi à? Nghe nói sáng mai sáu giờ lại phải tiếp tục lái tàu hả?"
Khương Khải gỡ bỏ mặt nạ, để lộ khuôn mặt thật, thở phào một tiếng như thể trút bỏ được gánh nặng. Hơi ấm trong xe làm cơn buồn ngủ ập đến, cô mơ màng nói: "Ừm, thời gian có thể lái tàu cũng chỉ còn hai ba ngày thôi, phải tranh thủ cày đủ điểm cho mục Lái Tàu."
Đổng Thịnh Phong thấy cô như vậy, liền đưa cho cô chiếc khăn nóng đã chuẩn bị sẵn. Khương Khải nhận lấy rồi áp lên mặt mình. Chiếc khăn ẩm nóng hôi hổi phủ trên mặt, cô lập tức thấy dễ chịu hẳn nhưng cũng buồn ngủ hơn.
Im lặng khoảng nửa phút, Đổng Thịnh Phong còn tưởng cô ngủ thiếp đi rồi thì cô bỏ khăn xuống, lấy lại tinh thần hỏi: "Bên bến tàu sao rồi?"
"Còn sao được nữa? Mấy người chơi đó đến bến tàu, phát hiện quản lý cực kỳ nghiêm ngặt, rất khó để giấu riêng vật tư, hơn nữa còn phải làm việc thật sự, đứa nào đứa nấy đều chịu hết nổi. Có đứa bỏ đi luôn, có đứa nuốt giận ở lại làm việc, rồi lén lút kiếm chút vật tư giấu vào ba lô."
"Phát hiện đứa nào thích hợp thì bọn chị lấy cớ trộm cắp bắt người. Những đứa khác thì hoặc đuổi đi, hoặc để ý sát sao hơn."
Cái gọi là "thích hợp", chính là người thích hợp để đoạt lấy thân phận.
Khương Khải vừa nghe, vừa lấy một miếng thịt khô ra nhai nhóp nhép. Đổng Thịnh Phong đưa tới một bát canh nóng. Khương Khải nhìn qua, thứ gì mà trông sền sệt thế này? Có mùi gừng thoang thoảng, còn có mùi thuốc bắc nữa.
Đổng Thịnh Phong nói: "Trừ hàn bồi bổ cơ thể đấy. Không bồi bổ thêm, cái thân hình nhỏ bé này của em không biết chừng nào thì gục ngã. Lát nữa về đến nơi, còn chuẩn bị cả món hầm thuốc bắc cho em nữa."
Khương Khải: ... Cũng không cần phải khoa trương đến thế chứ.
Đổng Thịnh Phong nói tiếp: "Theo kế hoạch của em, ban ngày bọn chị cố tình để lộ vài sơ hở cho đám người chơi đó. Quả nhiên bọn chúng đủ kiểu quan sát, dò la địa hình. Vừa có tin báo về, có ba nhóm đang rục rịch hành động, mục tiêu là cướp vật tư ở bến tàu. Em chắc chắn muốn để bọn chúng đánh nhau, thay vì bắt quả tang sao?"
Xe chạy trong gió tuyết và mưa đá nhưng bên trong xe rất êm. Khương Khải uống hết nửa bát canh, cả người ấm lên từ trong ra ngoài.
Cô nói: "Người chơi cướp đồ của NPC, việc này Trưởng tàu không quản. Nhưng nếu người chơi hỗn chiến với nhau, Trưởng tàu có quyền quản và cũng phải có năng lực để quản."
Kiếp trước trên tàu, có một lần ở toa hạng tư, có người chơi chém giết lẫn nhau gây náo loạn rất dữ dội. Vị Trưởng tàu đó vừa xuất hiện đã đè chặt tất cả mọi người xuống sàn, không ai cử động nổi, thậm chí có người sợ đến tè ra quần.