Thứ nhất, chạy tàu trống về quá tốn thời gian.
Thứ hai, tuy người chơi bị thu hút bởi vật tư ở bến tàu và bị điều phối đâu ra đấy nhưng số người chơi mắc bẫy cũng có hạn. Một chuyến tàu có thể chở cả ngàn người, chỉ vài chuyến là có lẽ chẳng còn ai nữa.
Thế là, cô cho người đổi đoàn tàu điện 16 toa thành một đoàn tàu ngắn chỉ gồm đầu máy kéo theo một hai toa. Như vậy, mỗi chuyến chỉ chở được hơn trăm người.
Thêm vào đó, cô cũng sắp xếp để có người chơi lên tàu từ phía ga Cửu Loan.
Yêu cầu của cô được chuyển đến Bộ chỉ huy và họ lập tức hành động. Các đội ngũ điều phối, hậu cần, cùng đủ loại "chuyên gia dụ dỗ" lớn nhỏ rải rác khắp thành phố được huy động tối đa, dùng đủ mọi lời lẽ ngon ngọt để lừa người chơi đến nơi này làm việc, nơi kia kiếm vật tư.
Vì trời bão tuyết đường sá trơn trượt, lại thêm việc chính quyền cố tình chặn các phương tiện giao thông khác nên hiện tại, cách tiện lợi và hiệu quả nhất để đi từ phía Nam lên phía Bắc thành phố chính là tuyến tàu điện này.
Vì vậy, ngày càng nhiều người chơi kéo đến ga tàu, tự bỏ tiền mua vé.
Nhưng người chơi đâu biết rằng, họ chỉ có thể mua được vé của chuyến tàu do Khương Khải lái. Trên tuyến đường sắt này không phải không có những đoàn tàu khác chạy qua chạy lại, khi thì chở người, lúc thì chở hàng, bận rộn không ngơi nghỉ nhưng vé của những chuyến tàu đó hoàn toàn không bán cho người chơi.
Cứ thế, từng tốp người chơi lại ùn ùn kéo lên tàu của Khương Khải, trở thành những công cụ hình người giúp cô cày kinh nghiệm.
Cứ vài chuyến, Khương Khải lại thay đổi ngoại hình, giọng nói, thậm chí đổi cả đoàn tàu, hoàn toàn thoắt ẩn thoắt hiện, biến hóa khôn lường. Dù lần nào người chơi cũng bị mấy lời thông báo của "Trưởng tàu" dọa cho đứng tim nhưng họ chẳng mảy may nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng thông báo tàu trong phó bản này vốn dĩ nghiêm khắc và đáng sợ như thế.
Thế là Khương Khải bắt đầu chu trình chạy như con thoi giữa ga Nam Xuân Thành và ga Cửu Loan.
Kiểm tra tàu, mở cửa soát vé, thông báo trên loa, lái tàu, đến ga cho khách xuống.
Sau khi tăng tốc độ, về cơ bản cứ mười lăm phút là xong một chuyến. Một giờ chạy được một lượt rưỡi, bỏ túi thêm 0. 03 điểm kinh nghiệm.
Đồng thời, Khương Khải còn tranh thủ tương tác với người chơi để cày luôn bốn hạng mục đang dang dở:
Quan Tâm Hành Khách
Khiến Hành Khách Cảm Thấy Thân Thiện
Điền Thông Tin Hành Khách
Từ Chối Yêu Cầu Vô Lý Của Hành Khách
Khi trời tối hẳn, ngoài mục Khiến Hành Khách Cảm Thấy Thân Thiện còn chưa cày đủ, ba mục còn lại đều đã đủ kinh nghiệm. Mục Lái Tàu cũng nhận được 0. 26 điểm kinh nghiệm.
Ngoài ra, cô còn kích hoạt được mục thứ 11 [Lén xem động tĩnh của khách trong toa tàu], mục thứ 12 [Bất ngờ xuất hiện sau lưng hành khách, dọa ngẫu nhiên một người] và mục thứ 13 [Đuổi hành khách không tuân thủ quy định xuống tàu].
Hai mục đầu nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng chúng đều là kỹ năng, sau khi thành thục, vận dụng linh hoạt chắc cũng khá hữu dụng.
Còn về mục thứ 13, là người từng bị đuổi khỏi tàu, Khương Khải đương nhiên rất ghét chuyện này nhưng đến lượt mình nắm giữ kỹ năng này, cô lại thấy cũng hay hay. Tâm trạng Khương Khải khá phức tạp.
—
Lần cuối cùng đến ga Cửu Loan, Khương Khải ngả người trên ghế lái, thở dài một hơi, ngày nào cũng thế này thì thật sự mệt bở hơi tai.
"Đồng chí Khương, tạm thời không còn khách nào..." Đội trưởng tiểu đội dưới quyền cô, Vương Mẫn Hành, nói.
Khương Khải đứng dậy, bước ra ngoài. Gió lạnh thổi khiến cô rùng mình một cái, cô xoa xoa mấy ngón tay. Cả ngày trời, tay cô đã đông sưng cả lên rồi.
Trên mái che sân ga vang lên tiếng lộp độp, đó là tiếng mưa đá. May mà hiện tại chỉ là mưa đá nhỏ thôi.
Cô quấn chặt khăn quàng cổ hỏi: "Bây giờ bao nhiêu độ?"
"Âm mười ba độ."
"Thời tiết thế này, mai còn chạy tàu được không?"