Tôi, Truyền Nhân Chính Đạo, Bắt Đầu Bán Đấu Giá Suất Đầu Thai Rồi
Man Đầu Vị Bao Tử03-11-2025 08:50:53
"Chúng ta đón cô ta từ cái xó nghèo khổ đó về, không biết ơn thì thôi, còn gây ra đủ thứ chuyện, biết thế đừng đón về làm gì."
Thịnh lão đại nói giọng bình thản: "Đừng nói mấy chuyện vô ích, còn phải sống chung dưới một mái nhà lâu dài, sau này đừng xung đột trực tiếp với cô ta nữa."
"Vậy cứ mặc cô ta bắt nạt Nguyệt Nguyệt sao?"
Thịnh lão đại: "Bố mẹ sắp về rồi."
Thịnh lão tam ưỡn ngực: "Em sợ cô ta chắc? Dù bố mẹ có ở đây, em vẫn sẽ làm thế, đúng là vậy mà, vì một cái cây mà lộn xộn thế này, nói ra không sợ người ta cười cho."
"Dù thế nào, chuyện này không được xảy ra trước mặt bố mẹ, mẹ vừa phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi."
Sáng sớm, Tinh Hà nhận được tin nhắn từ Chung Quốc Phúc, nói rằng một người bạn thân của anh ta cũng gặp phải chuyện ma quái, cần cô giúp đỡ.
Sau khi hoàn thành việc này, chắc chắn sẽ có hậu tạ hậu hĩnh.
Là một con ma đói, Tinh Hà không chần chừ nhận lời ngay.
Vừa bước chân ra khỏi cửa, Kim Đồng và Ngọc Nữ đã phát tín hiệu cho hai con dã quỷ.
Hai con ma bắt đầu hành động.
Thịnh lão đại và Thịnh lão tứ dậy sớm nhất, mấy người còn lại lần lượt thức giấc.
Thịnh lão tam mắt thâm quầng: "Mấy giờ rồi? Em còn có việc phải ra ngoài."
Thịnh lão nhị hỏi: "Tối qua không ngủ ngon?"
Thịnh lão tam mặt mày nhăn nhó: "Đừng nhắc nữa, đúng là xui xẻo. Cô ta về nhà chẳng khác nào mang họa đến, Nguyệt Nguyệt khóc suốt đêm, ngủ rồi nước mắt vẫn chảy."
Thịnh lão đại nhíu mày: "Nguyệt Nguyệt thế nào rồi?"
"Gần sáng mới ngủ được."
Mấy anh em vừa nói vừa hướng về phía nhà ăn.
Ăn sáng xong, mấy người đều có việc phải đi.
Hành lang đi hơn hai mươi năm, không hiểu sao bỗng trở nên dài vô tận.
Người đầu tiên nhận ra điều bất thường là Thịnh lão tứ, với tư cách là nhà nghiên cứu khoa học, vốn rất nhạy cảm với những chuyện này.
Trước đây từ cửa phòng đến đầu cầu thang anh ta chỉ mất ba phút hai mươi giây.
Nhưng giờ đã ba phút trôi qua, khoảng cách đến cầu thang vẫn còn hơn một nửa.
Anh ta nín thở, tiếp tục bước từng bước, đếm số viên gạch trên sàn.
Ba mươi lăm, ba mươi bốn, ba mươi ba...
Đếm đến ba mươi, anh ta lại đếm ngược từ phía cuối hành lang.
Con số lại trở thành ba mươi lăm.
Thịnh lão tứ đờ người, bàn tay trong túi siết chặt.
Thịnh lão đại và Thịnh lão nhị cùng lúc phát hiện bất thường, họ bước nhanh hơn.
Thịnh lão tam và Thịnh lão ngũ ở phía sau: "Đi nhanh thế làm gì?"
Thịnh lão đại và Thịnh lão nhị không thèm để ý đến hai người, họ bước nhanh, thậm chí bắt đầu chạy.
Mọi thứ xung quanh lùi lại phía sau nhưng phía trước vẫn không thay đổi, khoảng cách đến cầu thang như cách cả một dải ngân hà, dù có cố gắng thế nào cũng không thể đến được.
Thịnh lão tam hoảng hốt: "Cái quái gì thế này?"
"Hì hì."
"Ha ha ha ha ha."
Tiếng cười khi xa khi gần vọng ra từ hành lang, tiếp theo là tiếng bước chân.
Tiếng bước chân ngày càng gần, như thể đang vang lên ngay trước mặt mấy anh em.
Thịnh lão đại trầm giọng: "Ai? Đừng giả ma giả quỷ! Ra đây ngay!"
"Hì hì, anh ơi, chơi với em đi."
"Chơi với em đi."
"Anh ơi."
Tiếng cười khi xa khi gần, tiếng bóng đập nhẹ rồi mạnh, làn gió từ đâu thổi tới khiến họ rùng mình.
Tiếng cười trẻ con ngày càng trở nên chói tai.
"Hì hì."
"Ha ha ha ha."
Trước mặt họ chẳng có thứ gì, thế mà trong tai vẫn không ngừng vẳng lên những âm thanh quái dị đủ loại.
Rợn cả tóc gáy.
Họ cố tìm lối đi khác, nhưng dù có đi hướng nào cuối cùng vẫn quay về đúng hành lang này. ...
Khi thứ vô hình kia chạm vào lá bùa chuyển vận mà Thịnh lão nhị bỏ quên trong túi, tất cả đột nhiên biến mất không dấu vết.
Ngay cả mấy anh em vốn chẳng tin vào thần thánh ma quỷ cũng lập tức rời khỏi hành lang đó.
Ý thức họ hoảng loạn, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt.
Trước đây chỉ là giấc mơ, họ còn có thể gán cho là trùng hợp ngẫu nhiên. Lần này cả năm người họ cùng lúc đụng phải ma.