Lục Miểu nhíu mày, buông bài tập dở dang xuống, bước ra ban công.
Ngón tay thon dài khẽ động, tựa hồ muốn vén đi lớp mây u ám đang bao phủ.
Chỉ thấy bên ngoài Thất Sát Trận, một trận pháp thứ hai đang lặng lẽ hình thành trên bầu trời.
Thỉnh thoảng có ánh sáng trắng từ các phương hướng khác nhau trong thành phố bay lên, lấp đầy những chỗ trống trong trận pháp.
Khác với Thất Sát Trận bị thiếu hụt trước đó, đây là một Phục Hổ Trận hoàn chỉnh.
Mặc dù sức sát thương không bằng Thất Sát Trận, nhưng vì trận pháp hoàn chỉnh nên hiệu quả mạnh hơn huyết chú trước đó rất nhiều.
Một khi hoàn toàn hình thành, dưới sự phối hợp của hai trận pháp, dù có thể phá giải, cô cũng phải trả một cái giá rất đắt.
Lục Miểu thở dài, bày trận hay phá trận đều đòi hỏi pháp khí quý hiếm, thứ mà dù có tiền cũng khó mua được. Hơn nữa, việc bí mật bày trận ở Lạc Dương, nơi quyền lực tập trung, lại càng đòi hỏi nguồn lực mà chỉ những thế lực lớn mới có thể huy động.
Những nhánh trong gia tộc của nhà họ Cố hoàn toàn không có khả năng này.
Hiện giờ cô thật sự có phần tò mò, người đứng sau chuyện này rốt cuộc là ai.
Cố Thời Nghiễn rốt cuộc đã làm gì mà thu hút được nhiều thù hận vậy.
Phục Hổ Trận đã hình thành được hơn nửa, Lục Miểu lộn người lên mái nhà.
Lục Miểu khẽ gõ lên chiếc vòng tay, chiếc vòng tay lập tức biến thành hình dạng một chiếc hộp chữ nhật. Cô đưa tay lấy ra một chuỗi chuông đồng và một tấm lệnh bài từ bên trong. Ném về các phương hướng khác nhau của Phục Hổ Trận, lệnh bài đứng thẳng lơ lửng. Sau đó, cô ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay đặt trước ngực liên tiếp kết vài thủ quyết.
Giữa không trung tĩnh mịch, chuông đồng ngân nga những âm thanh trong trẻo.
Đám mây đen trên bầu trời đêm liên tục cuồn cuộn tụ lại.
Một tiếng nổ vang lên, pha lẫn tiếng sấm lớn vang rền, ngay sau đó một tia chớp xé ngang bầu trời đêm.
Trận pháp đang thành hình trên bầu trời đêm bỗng chốc vỡ tan một nửa.
Đối phương không hề yếu thế, ánh sáng liên tục từ các phương hướng khác nhau bay lên, cấp tốc lấp đầy trận pháp bị đánh tan trước đó.
Lục Miểu miệng niệm chú, tay trái bấm pháp quyết, tay phải lấy từ trong hợp ra một cây thước Thiên Bồng, chém về phía trận pháp trên bầu trời đêm.
Dưới lầu.
Cố Thời Nghiễn đứng ngay ban công phòng, biểu cảm bình tĩnh nhìn vào sấm chớp trên bầu trời đêm ngày càng dữ dội.
Các tia chớp đan xen như có ý thức, chúng gần như phủ kín toàn bộ bầu trời trên nhà họ Cố.
Âm thanh nổ ầm ầm rất to, khiến cả ngôi nhà rung chuyển.
Giống như muốn hủy diệt thế giới này.
Kéo dài gần năm phút, mới ầm ầm tan biến.
Vừa vạng dội như sấm rền, giờ đây tất cả chìm vào im lặng, biến mất không một lời báo trước
Ngoài cửa sổ lại khôi phục sự yên tĩnh như xưa.
Hiếm khi đám mây trong bầu trời đêm tan ra, trăng lưỡi liềm khuyết cong, ẩn hiện sau màn đêm, những ngôi sao xa xăm lờ mờ tỏa sáng nơi đường chân trời.
Tất cả mọi thứ đều rất đẹp, như thể mọi thứ trước đó đều là ảo giác của anh.
Bóng tối của mái hiên che đi nửa khuôn mặt của anh, cũng làm cho sắc thái trong mắt anh biến mất.
Khiến người ta không thể đoán được hiện tại anh đang nghĩ gì.
Khi vừa định quay người trở vào phòng, đuôi mắt đột nhiên liếc thấy dường như có một bóng đen từ mái nhà rơi xuống.
Quay đầu, vừa khéo thấy Lục Miểu nhẹ nhàng đáp xuống ban công của căn phòng bên cạnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Lục Miểu ít khi ngần ngại...
Cô nghĩ thầm: Cái tên này làm giật cả mình ...
Cố Thời Nghiễn nhướng mày, ngẩng đầu nhìn từ mái nhà tới ban công là khoảng cách khá là cao, rồi lại nhìn Lục Miểu.
"Em thế này là..."
Lục Miểu bình thản, thong dong đáp: "Nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ra ngoài ngắm trăng."
Chỉ cần cô không chột dạ, thì chẳng ai bắt thót được cô hi hi.
Trong mắt Cố Thời Nghiễn lóe lên niềm vui, cũng không vạch trần cô, gật đầu: "Ừ, tối nay ánh trăng rất đẹp."
"Vậy anh từ từ ngắm."
Lục Miểu điềm nhiên như không có việc gì quay trở lại phòng của mình.
Cố Thời Nghiễn nhìn ban công trống rỗng ở phía đối diện một lát, lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm trên đầu.
Dưới lầu, những người hầu đi qua vườn nhỏ giọng bàn tán về tiếng sấm chớp kỳ lạ vừa rồi, hiện thực đã chứng minh với anh mọi thứ vừa rồi không phải là ảo giác.
Lấy điện thoại ra xem dự báo thời tiết, thành phố Lạc Dương, trời quang, nhiệt độ ban đêm hai mươi độ. Lật xem dự báo thời tiết liên tiếp một tuần sau đó, mỗi ngày đều là trời quang mây tạnh.
Cất điện thoại, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi.
Mọi thứ vừa rồi thực sự chỉ là sự thay đổi thời tiết bình thường sao?
Nghĩ đến cảnh bạn nhỏ nhảy xuống từ độ cao mười mét một cách dứt khoát vừa rồi.
Động tác quen thuộc thế ắt hẳn không phải là lần đầu tiên.
Kỹ năng xuất sắc vậy, có lẽ ngay cả Đường Mặc Trần từng được huấn luyện nhiều năm cũng không bằng.
Bạn nhỏ phòng bên rốt cuộc đã học được những điều này từ đâu?
Nhận ra mình đang nghĩ gì, Cố Thời Nghiễn cúi đầu cười khẽ một tiếng.
Lục Miểu dường như luôn có một sức hút kỳ lạ, dẫn dụ anh muốn khám phá.
Còn cô hình như không muốn kể anh nghe.
Nhưng không quan trọng.
Cô không muốn nói, anh không hỏi là được.