"Mua, mua, mua!"
"Hôm nay chúng ta cũng phải thử cảm giác của nhân loại giàu có!"
Dư Dao Dao đeo kính râm và khẩu trang, hứng khởi lao vào trung tâm mua sắm.
Sau đó, cô mua hết tất cả những con rắn bông tròn trịa, dễ thương mà cô nhìn thấy... không chừa lại con nào.
Thậm chí vừa đi vừa ngắm, cô còn ghé vào các cửa hàng socola, cửa hàng kẹo, quán kem, siêu thị và mua không ít đồ ăn vặt... toàn là những thứ mà ở sở thú không bao giờ có thể ăn được.
Nghê Dịch giúp cô xách đầy túi lớn túi nhỏ, cuối cùng hai người ra về với chiến lợi phẩm đầy ắp.
Buổi tối về đến nhà, Thẩm Nghị Sùng phát hiện hôm nay Nghê Dịch vẫn chưa rời đi mà đang lo lắng đi qua đi lại trong phòng khách.
Còn Dư Dao Dao thì lại tỏ vẻ đau khổ, nằm bò lên bàn, miệng rên rỉ.
Cậu con trai Thẩm Duệ - bé bánh bao nhỏ, một mình ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, vừa ăn, khóe miệng cậu nhóc vừa không ngừng cong lên. Trong lòng cậu còn ôm một con rắn bông trắng to lớn.
Ăn một miếng, cậu nhóc lại cúi đầu, dùng bàn tay nhỏ sờ sờ con rắn bông, trông như đang trân quý nó lắm.
"Ông chủ." Nghê Dịch lau mồ hôi trên trán.
"Ba ơi," bé bánh bao nhỏ cười toe toét, tiện tay nhấc đầu con rắn bông đang đặt trên vai lên, khoe với Thẩm Nghị Sùng.
Dư Dao Dao thì uể oải phẩy tay.
"Chuyện gì thế này?"
Thẩm Nghị Sùng nhướn mày.
"Không ăn cơm à?"
Hôm qua cô còn ăn rất ngon, khiến anh nhìn mà cũng thấy thèm, ăn thêm được nửa bát cơm.
Dư Dao Dao vừa nghe thấy chữ "cơm" lập tức òa khóc ngay tại chỗ.
Nghê Dịch thì càng thêm luống cuống.
Bé bánh bao nhỏ nhanh chóng giơ tay lên trả lời,"Ba ơi, mẹ xem xong phim truyền hình, mừng công nên mua rất nhiều đồ ăn vặt về. Nhưng chú Nghê Dịch nói mẹ nhận show mới, để lên hình trông đẹp, không được ăn mấy thứ đó, chỉ được nhìn thôi. Mẹ không nhịn được, mở một gói khoai tây chiên, trốn đi tự ăn hết, sau đó chú Nghê Dịch bảo mẹ tối nay không được ăn cơm, nếu không sẽ béo-"
"Rồi... mẹ khóc luôn."
Bé bánh bao nhỏ vừa kể, vừa nhìn cô với ánh mắt đầy đồng cảm, hạ thấp giọng nói,"Con còn lén cho mẹ một miếng rau."
Dư Dao Dao ôm bụng, gần như nức nở nhìn Thẩm Nghị Sùng, kéo tay áo anh lắc lắc.
"Nếu một ngày nào đó em chết đi, chắc chắn là do bị anh và mọi người bỏ đói... !"
"Nhớ sau này đốt cho em đồ ăn vặt... mỗi thứ phải ba gói!"
Thẩm Nghị Sùng lập tức cau mày, mặt lạnh xuống,"Nói bậy bạ gì thế!"
"Hu hu hu, em thật đáng thương, em chưa từng được ăn những thứ này, cả đời này em chưa từng ăn! Anh còn mắng em!"
Dư Dao Dao trực tiếp kéo góc áo sơ mi trắng của anh ra khỏi quần tây, lấy để lau nước mắt.
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng co giật, nhưng hiếm khi anh không ngăn cản hành động kỳ quặc này của cô.
Trợ lý Thẩm Lâm há hốc miệng, sửng sốt nhìn biểu cảm của ông chủ.
Ông chủ vậy mà không thấy khó chịu sao?
"Em... em còn mua quà cho anh nữa."
Dư Dao Dao sụt sịt rồi kết thúc màn khóc lóc, lấy một túi đồ mua sắm bên cạnh đưa cho anh.
"Đó, cầm lấy, không cần cảm ơn em đâu."
Ngón tay Thẩm Nghị Sùng khựng lại, anh cũng có quà sao?
"Lại là rắn nữa à?"
Anh nhướn mày.
Nhưng khi mở túi ra, lấy đồ bên trong ra, sắc mặt anh lập tức tối sầm.
Một bộ đồ ngủ liền thân màu xanh lá hình khủng long, phần mông còn gắn cái đuôi, kèm theo chiếc mũ có sừng khủng long màu xanh lá...
"Cái gì đây!?"
Thẩm Nghị Sùng hít sâu một hơi.
Dư Dao Dao uể oải ngồi co chân trên ghế.
Cô muốn mua bộ đồ hình rắn, nhưng cửa hàng không có, chỉ có hình khủng long.
Bé bánh bao nhỏ lại giơ tay,"Ba mẹ là khủng long lớn, con là bé khủng long em bé!"
Nói xong, cậu nhóc hớn hở,"Ba ơi, mau đưa quần áo cho bà Hứa giặt và sấy khô, tắm xong là mặc được luôn rồi!"
Khóe miệng Thẩm Nghị Sùng co giật.