Chương 48

Nữ Đế Về Quê: Cày Ruộng Livestream, Cả Thế Giới Chấn Động!

Trương Đa Hi 06-05-2025 14:58:27

"Trương Nhu Nhu! Cậu dám gạt tớ, rõ ràng là cậu tắt điều hòa của tớ, xem tớ xử cậu thế nào!" Phong Ấm Niên hùng hổ lao về phía Trương Nhu Nhu. Sau một hồi náo loạn. Nước sôi. Trương Nhu Nhu và Phong Ấm Niên lập tức coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bắt đầu lục tung tủ tìm gói mì ăn liền đã mua hôm qua. "Cậu ăn vị gì?" "Vị gà hầm nấm đi, vị bò cay quá." Phong Ấm Niên không ăn cay được. "Được." Trương Nhu Nhu bóc cả hai gói mì ra. Cô ăn cay được nên chọn vị bò cay. Chẳng mấy chốc, mì gói đã được pha xong. Phong Ấm Niên ăn ngon lành. Nhà cô nàng quản lý nghiêm ngặt, rất ít khi được ăn đồ ăn vặt. "Giá mà ngày nào cũng được ăn mì gói như vậy thì tốt biết mấy." Phong Ấm Niên thỏa mãn nói. Trương Nhu Nhu, người từng thực hiện "ước nguyện tốt đẹp" này: "..." Đó là chuyện của kiếp trước, một năm sau khi tốt nghiệp cấp 3, Trương Nhu Nhu đã dựa vào lòng nhiệt huyết của tuổi trẻ, thực hiện "lý tưởng" thời thơ ấu của mình. Không sống cùng bố mẹ, ngày nào cũng ăn mì gói. Cụ thể là: Trong những ngày tháng bươn chải nơi đất khách quê người, cô sống một mình trong căn phòng trọ tối tăm, chật hẹp, nghèo đến mức chỉ có thể ăn mì gói. Thảm, thật sự quá thảm. Lúc đó, Trương Nhu Nhu mới bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra lớn lên mà cô hằng mong ước lại như thế này đây. ... 12 giờ trưa, bố của Phong Ấm Niên đến đón cô nàng về. Ngày mai đã là ngày khai giảng, cô nàng không còn được nghỉ phép nữa. "Tạm biệt." Trương Nhu Nhu vẫy tay chào Phong Ấm Niên đang ngồi ở ghế phụ. Theo sau làn khói xe và bụi bay mù mịt, Trương Nhu Nhu thu hồi tầm mắt, quay vào sân. Cuối cùng cũng yên tĩnh. Nhưng sao lại có chút cô đơn đây? Có lẽ đây chính là cái gọi là, sau náo nhiệt, sự tĩnh lặng mới là cô độc nhất. Nhưng dù sao Trương Nhu Nhu cũng là linh hồn đã sống mấy vạn năm, chút cảm xúc u ám này nhanh chóng bị cô ném ra khỏi tâm trí, tan thành mây khói. Cô đơn ư? Cô đơn cũng tốt. Bởi vì kẻ mạnh đều cô độc! "Tu luyện, tu luyện." Chỉ có thực lực mới là vĩnh hằng. ... Lần nữa mở mắt ra, đã là 4 giờ chiều. Trương Nhu Nhu thoát khỏi trạng thái tu luyện, đứng dậy vươn vai. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã được gần một tuần kể từ khi cô trọng sinh. Linh khí trong cơ thể cũng đang từ từ tăng lên. Theo đà này, có lẽ Tết năm nay cô có thể đạt đến Luyện Khí tầng một. "Đến lúc đó, có thể làm được nhiều việc hơn." Trương Nhu Nhu rất mong chờ ngày đó đến. Nhưng hiện tại, trước tiên cứ nỗ lực trồng trọt kiếm tiền đã. Mục tiêu của Trương Nhu Nhu khi trọng sinh không chỉ là tu luyện. Khiến bố mẹ ngẩng cao đầu cũng rất quan trọng. Kiếp trước, cô không thể trở thành niềm tự hào của bố mẹ, kiếp này dù thế nào cũng phải để họ nở mày nở mặt trước mọi người. Mà muốn làm được điều này, chỉ có thể dựa theo quan niệm của người thường. Đó chính là: Có tiền!... Trương Nhu Nhu vác cuốc ra ngoài. Cô phải đi đào hố. Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai phân ủ sẽ được ủ hoại xong. Vì vậy, cô phải đào hố trước, đến lúc đó sẽ bón phân hữu cơ. Đến ruộng chanh dây, tất cả cây chanh dây đều đang chào hỏi Trương Nhu Nhu. "Chủ nhân." "Chủ nhân." "Chủ nhân, người đến rồi." Vừa gọi, cành lá vừa rung rinh. Trước đây, khi Trương Kiến Quốc quản lý, chúng nó không như vậy, nhưng từ khi phát hiện ra Trương Nhu Nhu có thể nghe được tiếng của mình, chúng nó liền trở nên hoạt bát hơn. "Ừm, chào các cậu, hôm nay có lớn ngoan không?" Trương Nhu Nhu mỉm cười đáp lại. "Có ạ." "Đương nhiên là có rồi." "Báo cáo, hôm nay tôi cao thêm 5 cm." Cây chanh dây tranh nhau trả lời Trương Nhu Nhu, từng câu từng chữ đều tràn đầy tự hào. Trương Nhu Nhu bỗng có ảo giác mình là giáo viên mầm non. "Đều giỏi lắm, vậy tôi bắt đầu đào nhé." Giọng điệu của Trương Nhu Nhu cũng trở nên dịu dàng hơn. Bởi vì phải đối xử với những loại cây trồng bình thường như vậy, linh trí của chúng nó cũng gần giống như trẻ em, không thể quát mắng mà chỉ có thể dỗ dành. "Đào đi đào đi." "Yeah, sắp được ăn phân rồi." "Chủ nhân vất vả rồi."