Chương 47

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Chọn Phát Điên Ngay Từ Đầu

A Phù 26-07-2025 20:43:20

Chẳng bao lâu sau, thím Lâm bắt đầu gõ cửa từng nhà thông báo: "Cái cây ở cổng chung cư bị tuyết đè gãy rồi! Ngã trúng cổng chính, chặn kín lối ra rồi! Đợi tuyết ngừng rơi, mọi người phải ra dọn dẹp một chút!" Vừa nghe thấy phải ra xúc tuyết, các cư dân lập tức tỏ ra bất mãn: "Đây chẳng phải việc của bên quản lý sao? Các người lo mà thu xếp đi!" "Bình thường chúng tôi nộp bao nhiêu tiền phí, vậy mà cứ gặp chuyện gì là lại bắt chúng tôi tự làm? Đám quản lý chung cư các người để làm gì không biết!" Thời tiết thế này, chỉ cần bước ra ngoài là như muốn đông cứng cả người, giờ còn phải đi dọn tuyết ư? Đương nhiên chẳng ai muốn làm việc khổ cực như vậy. Thím Lâm bị trách mắng, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Không phải chúng tôi không muốn giúp, mà mọi người cũng thấy tình hình bây giờ rồi đó. Nhân viên bên quản lý có người về quê từ trước khi tuyết rơi, bây giờ không thể quay lại. Nhân lực của chúng tôi cũng thiếu, dọn dẹp cổng chung cư là vì lợi ích của tất cả mọi người, mong mọi người cùng hợp tác!" Nhưng phần lớn mọi người đều im lặng, chỉ có một số ít bị thuyết phục. Thím Lâm tiếp tục gõ cửa các tầng, nhưng đến tầng 28 thì bỗng khựng lại. Bà ta nhớ đến chuyện lần trước, do dự một lúc rồi thu tay về: "Thôi vậy, con nhóc đó dữ lắm, tìm người khác còn hơn!" Nói rồi, bà ta lập tức quay sang gõ cửa căn hộ đối diện, hoàn toàn từ bỏ ý định tìm Tần Tinh Nguyệt giúp đỡ. Tần Tinh Nguyệt theo dõi mọi chuyện qua camera giám sát, bật cười: "Đúng là ở thời nào cũng vậy, càng hung thì càng ít bị bắt nạt!" Ngược lại, nếu quá hiền lành, người ta sẽ mặc định mình dễ nói chuyện mà ỷ lại. Ừm, trước kia có lẽ cô chưa đủ lạnh lùng, sau này nhất định phải tiếp tục "cố gắng" hơn. Ban đầu, nhiều người nghĩ rằng mất điện cũng giống như lần trước, chỉ qua một đêm là có lại ngay. Vì thế, lần này ai nấy cũng bình tĩnh hơn, không quá kích động như trước. Nhưng rồi, ngày hôm sau, mạng vẫn chưa có, điện cũng không. Lúc này, đám đông bắt đầu hoảng loạn, nhưng vì không có mạng, họ không thể lên nhóm cư dân để trút giận, đành phải hét ra ngoài cửa sổ. Cả ngày, Tần Tinh Nguyệt liên tục nghe thấy những tiếng chửi bới vang lên từng đợt. Đến mức cô phải đeo tai nghe vào, tách biệt bản thân khỏi thế giới bên ngoài mới có thể yên tĩnh một chút. Việc dọn tuyết mà thím Lâm sắp xếp cũng vì tuyết ngày càng rơi dày mà không thể tiến hành. Ai cũng hiểu, nếu đi dọn lúc này có khi còn bị đông cứng ngoài trời. Hơn nữa, dù hôm nay có dọn sạch thì chỉ một lúc sau, tuyết lại phủ kín như cũ. Mọi người dần nhận ra sự vô ích của việc này, ngay cả thím Lâm cũng không nói thêm gì nữa. Ngày thứ hai, thứ ba trôi qua, điện và mạng vẫn không có. Mọi người không còn chỉ dừng lại ở việc mắng chửi mà bắt đầu tìm đến quản lý chung cư để gây sự. Nhưng lần này, ngay cả nhân viên quản lý cũng không có cách nào. Ban đầu, ban quản lý khu dân cư còn cố gắng giải thích cho mọi người, nhưng về sau thì hoàn toàn buông xuôi, chẳng thèm quan tâm nữa, thậm chí đôi khi còn trực tiếp cãi nhau với những người đến gây chuyện. Trong khu dân cư này, mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng chửi bới, cũng xem như một thú vui. Tần Tinh Nguyệt đứng bên cửa sổ quan sát, coi đó như đang xem kịch, cảm thấy rất vui vẻ. Hiện tại không có internet, xem kịch trực tiếp như thế này cũng được xem là một cách giải trí khá hay. Chỉ là, vài ngày nữa thôi có lẽ cảnh cãi vã này cũng không còn nữa. Cô đoán rằng phần lớn người trong khu dân cư không còn đủ lương thực để duy trì lâu dài, đến lúc đó, ngay cả sức để cãi nhau cũng chẳng có. Từng ngày trôi qua, giờ vẫn còn là tháng sáu, vốn dĩ phải là mùa hè nóng nực, nhưng hiện tại lại đang có tuyết rơi dày như lông ngỗng, đã gần nửa tháng, không những không có dấu hiệu dừng lại mà còn ngày càng lớn hơn.