Chương 37

Sống Lại Trước Mạt Thế, Tôi Chọn Phát Điên Ngay Từ Đầu

A Phù 26-07-2025 20:43:20

Kiếp trước, cô từng bị một nhóm tên đầu trọc đánh đập, phải nằm viện cả tháng. Khi tận thế ập đến, cô đã chịu không ít khổ sở. Khó khăn lắm mới về được nhà, vậy mà nhà đã bị người ta chiếm mất. Người vừa rồi chính là một trong số họ. Anh ta và đồng bọn đã cướp nhà của cô, không chỉ lấy hết quần áo ấm và số thức ăn ít ỏi mà cô có, còn đánh cô một trận rồi ném ra khỏi khu chung cư. Nếu không phải mạng lớn, cô đã chết từ lâu. Kiếp này, cô còn chưa đi tìm anh ta, thế mà anh ta lại tự tìm đến tận cửa. Nếu không phải do anh ta xuất hiện, cô suýt chút nữa đã bỏ sót đám người đó. Anh ta không phải người tốt, cô không tin lời anh ta nói về việc hợp tác. Nhưng cô không vạch trần ngay. Cô muốn xem rốt cuộc anh ta định giở trò gì. Hai người cùng ở trong khu chung cư này, vậy hãy để cô chơi cùng anh ta một ván. Dù sao, ngày tận thế mới bắt đầu, muốn sống sót trong quãng thời gian dài này, cũng cần tìm chút niềm vui cho mình. Tần Tinh Nguyệt đứng dậy, vươn vai một cái, khuôn mặt nở nụ cười, tâm trạng thoải mái. WeChat thông báo có tin nhắn mới: "Cô gái à, vì cô đang bận nên tôi không làm phiền nữa nhé. Nếu có cơ hội, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp, rất vui được làm quen với cô. Tôi tên là Lâm Xuyên!"" Sau khi tin nhắn này được gửi đến, bên kia không nhắn thêm gì nữa. Tần Tinh Nguyệt liếc nhìn màn hình điện thoại rồi đặt nó sang một bên. Bây giờ là hơn ba giờ chiều. Cô lấy điện thoại ra xem một bộ phim, chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng động từ khu dân cư. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hơn mười người đi ra ngoài vào buổi trưa đã quay trở về. Nhưng họ mang theo rất ít đồ, sắc mặt cũng không được tốt. Lúc này, tuyết trong khu dân cư đã gần đến tầng hai. Mọi người không thể ra ngoài bằng con đường cũ mà chỉ có thể bò qua cửa sổ tầng hai. Khi họ trở về, hành lang tầng hai tụ tập rất nhiều người, và Tần Tinh Nguyệt cũng ra ngoài hóng chuyện. Những người đi ra ngoài hầu hết là đàn ông trung niên – trụ cột trong gia đình. Trong thời tiết này, đàn ông thường là người ra ngoài, còn vợ con ở nhà. Nhưng trong nhóm hơn mười người này cũng có một cặp vợ chồng trẻ, trông như vừa mới kết hôn, họ xách theo ít đồ, dựa sát vào nhau. Ngoài ra còn có một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi. Đám người vừa bước vào, một cậu bé chừng năm, sáu tuổi lao vào lòng cô ta: "Mẹ ơi!" "Không phải mẹ đã bảo con ở nhà đợi mẹ, không được ra ngoài sao?" Người phụ nữ trách mắng nhưng vẫn ôm chặt cậu bé không buông, quét mắt nhìn mọi người xung quanh rồi nói: "Tránh đường, tránh đường —" Người phụ nữ kéo con trai đi về phía thang máy. Trong lúc vội vàng, cô ta vô tình đụng phải ai đó. Cậu bé lùi lại hai bước, rồi được một người đỡ lấy. "Tiểu Bảo, con không sao chứ?" Người phụ nữ lo lắng hỏi. Cậu bé lắc đầu: "Mẹ ơi, con không sao, mẹ đừng lo!" Sau đó, cậu bé nhìn người trước mặt: "Xin lỗi chị, cảm ơn chị!" Tần Tinh Nguyệt buông tay, lùi lại hai bước, khẽ gật đầu: "Lần sau cẩn thận hơn nhé!" Người phụ nữ kéo con trai, cảm ơn cô một tiếng rồi nhanh chóng bước vào thang máy. Tần Tinh Nguyệt không để ý nhiều đến chuyện này. Cô đứng trong đám đông, thấy những người vừa trở về bị vây quanh, nhưng không ai có ý định giành giật đồ đạc, mà chỉ hỏi thăm tin tức bên ngoài. Những người đi ra ngoài trông không vui vẻ gì. Một người đàn ông thấp bé trong nhóm lên tiếng: "Tuyết rơi lớn như vậy, xe cộ không thể di chuyển, tất cả các cửa hàng đều đóng cửa. Siêu thị nhỏ gần đây cũng đóng. Chỉ có siêu thị lớn ở xa là vẫn mở cửa, nhưng người rất đông, chen chúc chật ních, hàng hóa gần như không còn gì để bán!" "Giờ ai cũng đổ xô đi mua đồ, siêu thị đang khẩn trương bổ sung hàng..." Người đàn ông thấp bé cau mày, giọng nói đầy khó chịu. Họ đã mạo hiểm cái lạnh thấu xương để ra ngoài, suýt bị đông cứng, nhưng thu hoạch lại chẳng được bao nhiêu. Ban đầu còn nghĩ có thể mua một đợt lớn, sau đó ở nhà chờ tuyết ngừng rơi rồi mới ra ngoài tiếp.