[Đây chính là cảm giác được đại lão gánh team sao?]
[Gánh gì chứ, tinh thú là họ giết, điểm cũng là của họ, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả. ]
[Là cảm giác bị nghiền ép đấy, Rắn Đuôi Liềm không dám lại gần, mà chúng ta cũng không dám tiến lên. ]
[Anh bạn nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa được không?]
Mọi người: ...
Nhìn cảnh tượng này, Phó Bân bật cười vì tức. Hóa ra hai đứa nhóc này đang đấu điểm ngay trong tiết học của ông à?
Được lắm, nếu muốn so, vậy thì cho hai đứa so một trận ra trò.
Ông nhanh chóng thao tác trên bảng thuộc tính, ấn vài nút.
Ngay lập tức, cả đàn Rắn Đuôi Liềm như bị kích thích, đồng loạt phát ra tiếng rít chói tai. Đôi mắt chúng đỏ rực điên cuồng lao thẳng về phía sinh viên!
[Chết tiệt! Cả đàn Rắn Đuôi Liềm cuồng hóa rồi!]
[Ôi trời ơi! Chắc chắn là lão Phó làm!]
[Còn không chạy mau! Một đàn tinh thú cuồng hóa, ai mà chống đỡ nổi?]
Áp lực của Lạc Tấc và Khâu Sinh lập tức tăng vọt.
Sau khi cuồng hóa, phòng ngự, tốc độ và khả năng tái tạo của Rắn Đuôi Liềm đều được đẩy lên một cấp bậc mới.
Ba phát đạn ngắm chuẩn giờ đây không thể giết chết chúng!
Chỉ trong chớp mắt, Rắn Đuôi Liềm đã lao đến ngay trước mặt. Lạc Tấc cảm thấy thân thể bị đuôi rắn siết chặt, xương sườn bị ép mạnh đến đau nhói, cơn đau dữ dội truyền thẳng đến đại não. Ngay sau đó, trước mắt cô tối sầm lại.
Lúc mở mắt ra, cô đã quay về phòng học.
Cửa khoang tự động bật mở, cô ngồi dậy.
Khâu Sinh nhìn cô từ xa, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý: "Tôi giết 25 con, cậu giết 23 con, tôi thắng."
Cảm giác tử vong vừa rồi quá chân thực, Lạc Tấc thở dốc, lạnh lùng đáp: "Ừ."
Thấy cô bình tĩnh như vậy, Khâu Sinh hơi sốt ruột: "Cậu thua rồi, bốn phút rưỡi!"
Lạc Tấc nhìn thẳng cậu ta: "Phải, tôi thua, cậu thắng, nhớ giữ lời hứa với tôi."
Khâu Sinh ngớ người, nụ cười cứng đờ trên mặt: "Cái... Cái gì cơ?"
[Có thể, nhưng cậu phải hứa với tôi một chuyện. ]
[Được!]
Lạc Tấc ấn nút tạm dừng, nhàn nhạt nói: "Ngoài ghi âm, tôi còn có cả video. Cậu có muốn xem không?"
Khóe miệng Khâu Sinh giật giật, ánh mắt hoảng hốt nhìn sang Thang Anh Trác, người vừa mở khoang sinh học và ngồi dậy.
Thang Anh Trác đưa tay day trán.
Cậu ta quyết định, lần sau học bắn súng nhất định phải tránh xa hai người này một chút, nếu không cũng không đến mức chết sớm như vậy.
"Chuyện này tôi vẫn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra sẽ tìm cậu thực hiện." Trước khi rời khỏi phòng học, Lạc Tấc cười nhắc nhở.
Khâu Sinh trợn tròn mắt, lẩm bẩm với không khí: "Tớ thắng mà vẫn phải thực hiện điều kiện của cậu ta á? Thế dạo này tớ bận rộn vì cái gì vậy?"
Thang Anh Trác an ủi: "Ít nhất thì cậu cũng thắng."
Khâu Sinh còn bực bội một lúc, nhưng rất nhanh đã đắm chìm trong niềm vui chiến thắng: "Anh Tử, cậu nói đúng! Tớ thắng bốn phút rưỡi! Cảm giác này thật sảng khoái!"
Thang Anh Trác: ...
*
Lạc Tấc vừa rời khỏi tòa Hàng Nghị đã bị một người chặn lại.
Đó là một chàng trai có dáng người mảnh khảnh, đường nét gương mặt tinh tế cùng mái tóc xoăn nhẹ.
Cô có chút ấn tượng với người này.
An Kha Tân, thủ khoa của khoa Chế tạo cơ giáp.
Mặc dù trong huấn luyện quân sự không sử dụng cơ giáp, nhưng tất cả súng ống và các loại thiết bị máy móc khác đều do cậu ta chịu trách nhiệm bảo trì. Tỷ lệ hư hỏng cực thấp, vì vậy cậu ta cũng có một vị trí quan trọng trong kỳ huấn luyện này.
"Tìm tôi có việc gì sao?" Cô giữ thái độ thân thiện.
An Kha Tân đi thẳng vào vấn đề: "Đồ đâu?"
"???"
Bọn họ quen nhau sao?
Không đoán được tình huống này, Lạc Tấc đành ậm ừ: "Không có trên người tôi..."
An Kha Tân nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó lên tiếng: "Bọn họ nói thật à, cậu mất trí nhớ?"
Khóe miệng Lạc Tấc giật nhẹ. Trường này đối xử với người mất trí nhớ như vậy à?
Cậu ta trông có vẻ lo lắng: "Cậu không nhớ đồ ở đâu à? Giờ phải làm sao đây?"
Lạc Tấc bỗng thấy bất an: "Đó là thứ rất quan trọng à?"
Đôi mắt nhạt màu của An Kha Tân tràn đầy bất đắc dĩ: "Toàn bộ tài sản của cậu, cậu thấy có quan trọng không?"
"CÁI GÌ???" Giọng của Lạc Tấc cao vọt lên tám tông.
Không trách được cô luôn cảm thấy kỳ lạ!
Dù gì cũng mang họ Lạc, tại sao lại nghèo đến mức này chứ!
Thì ra là do cô đã tiêu hết sạch tiền!
"Cậu đặt làm một bộ cơ giáp cơ sở, lại còn tích trữ một đống vật liệu quý hiếm, toàn là hàng lớn. Nghĩ kỹ xem cậu đã để nó ở đâu?" An Kha Tân hỏi, nhưng chính cậu ta cũng không hy vọng gì nhiều.
Nếu Lạc Tấc thực sự mất trí nhớ, có khi cô còn có thể cố gắng nhớ lại.
Nhưng rõ ràng cô không hề biết gì về chuyện này!
Giọng điệu của Lạc Tấc lập tức trở nên khó xử: "Tôi sẽ về suy nghĩ lại... Còn chuyện gì nữa không?"
"Nghe nói cậu chỉ mất một phần ký ức, còn kỹ năng vẫn giữ nguyên?"
Lạc Tấc gật đầu: "Tạm thời là vậy."
"Đi theo tôi." An Kha Tân thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Tấc theo cậu ta đến thẳng khoa Chế tạo cơ giáp.
Trước mắt là một cỗ cơ giáp khổng lồ. Cô kinh ngạc hỏi: "Cậu gọi tôi đến để sửa cơ giáp á?"
An Kha Tân đứng trên bậc thang, kiểm tra mô-đun động lực, vừa làm vừa giải thích: "Cậu khá thông thạo dòng cơ giáp hỗ trợ. Tôi muốn thử xem có thể nâng cấp thêm hệ thống vũ khí không."
Lạc Tấc đi vòng quanh cơ giáp, vừa quan sát vừa suy nghĩ: "Cậu đã có thể chế tạo độc lập cơ giáp cấp A?"
Trong đầu cô lập tức hiện lên toàn bộ thông tin liên quan đến cỗ cơ giáp này.
Dòng cơ giáp hỗ trợ — Leta cấp A.
"Haiz..." An Kha Tân thở dài: "Giới thiệu lại lần nữa nhé, tôi là kỹ sư cơ giáp cấp S."
Mắt Lạc Tấc mở to.
Một kỹ sư cơ giáp cấp S quý giá ngang với một sĩ quan chỉ huy cấp S.
Thậm chí, vì các kỹ sư cấp S đều bị các gia tộc lớn tranh giành, rất khó để nhìn thấy họ ngoài đời thực khiến giá trị của họ càng thêm hiếm có.
Chỉ có kỹ sư cấp S mới có thể chế tạo ra cơ giáp cấp S.
"Dòng cơ giáp hỗ trợ, trong đó Leta có tỷ lệ sử dụng cao nhất, vì đây là loại duy nhất được trang bị hệ thống tên lửa phụ trợ hạng nhẹ."
"Nếu trên chiến trường không thể tránh khỏi giao tranh, tôi muốn thử bổ sung thêm vũ khí cho nó."
"Ý tưởng không tệ!" Lạc Tấc nhanh chóng nắm bắt được suy nghĩ của An Kha Tân: "Nhưng nếu thêm hệ thống vũ khí thì vấn đề tải trọng xử lý thế nào? Nếu mất đi lợi thế về trọng lượng và tốc độ, Leta sẽ không còn giữ được giá trị vốn có."
Còn một điều cô chưa nói ra, Leta đã ra đời nhiều năm, công nghệ đã rất hoàn thiện. Việc tối ưu hóa thêm một thuộc tính nào đó là cực kỳ khó khăn.
An Kha Tân nói: "Dùng vật liệu mai rùa, vừa có thể tăng khả năng phòng thủ, vừa giúp giữ tổng trọng lượng trong phạm vi tiêu chuẩn."
Lạc Tấc vuốt nhẹ lớp vỏ ngoài, trầm ngâm nói: "Chỉ dùng mai rùa thì hơi giòn, thử pha thêm một chút than kim loại xem sao.
Nếu khớp nối sử dụng hợp kim tốt nhất, có lẽ có thể đảm bảo tốc độ, nhưng như vậy thì chi phí sản xuất sẽ quá cao.
Thiết kế lại cấu trúc khớp nối đi, xem có thể dùng vật liệu phổ thông mà vẫn đạt hiệu quả tương đương không."
An Kha Tân ngẩn ra: "Vốn dĩ đã định dùng hợp kim cho khớp nối rồi, đây là cơ giáp chuẩn bị cho giải đấu mà, cậu còn quan tâm đến chi phí chế tạo?"
Lạc Tấc chớp mắt, chỉ vào mình: "Cái này làm cho tôi à?"
An Kha Tân đặt cờ lê xuống: "Tất nhiên là không, đây là cơ giáp thông thường được chỉnh sửa theo yêu cầu của trường."
Chưa kịp để Lạc Tấc thở phào, cậu ta nói tiếp: "Nhưng trước đây cậu thực sự có nhờ tôi thiết kế cơ giáp thi đấu cho cậu, chỉ là... giờ cậu quên mất đã để nó ở đâu rồi..."
Lạc Tấc: ... Cô nhất định phải tìm lại nó!
"Biểu hiện của cậu trong quân huấn khiến mọi người phải nhìn bằng con mắt khác." Cậu ta đột nhiên nói, giọng điệu đầy chân thành.
"Cảm ơn. Mạo muội hỏi một câu, chúng ta quen nhau thế nào?" Lạc Tấc có chút thấp thỏm.
Không lẽ lại giống Thang Anh Trác, lại là một người quen thân sao?
"Năm ngoái ở thư viện, cậu đã giải được một đề bài tôi đăng trên diễn đàn trường." An Kha Tân chậm rãi nói.
Lạc Tấc thầm thở phào, may quá, người này và cô chỉ là bạn cùng trường bình thường. Cô thực sự không muốn phải đối phó với một "Thang Anh Trác" nữa...