Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!
Chung Tinh Tinh22-06-2025 22:33:56
"..."
Nụ cười của Tô Minh Họa cứng đờ, lúc này mới sực nhớ ra chuyện này, vội vàng lục lọi trong túi trữ vật mang theo bên người hồi lâu, cuối cùng lấy ra được một bình đan dược có thể tặng, đặt vào tay Phương Viên.
"Tham kiến nhị sư thúc, tam sư thúc, tiểu sư thúc."
Phương Chính thấy muội muội được tặng quà, lập tức cũng chạy đến đứng trước mặt Tô Minh Họa cung kính hành lễ chào hỏi.
Đã là người lớn thì phải công bằng, Tô Minh Họa đành phải lấy thêm một bình đan dược y hệt đưa cho Phương Chính, vẻ mặt có chút đau lòng.
"Đa tạ tam sư thúc." Hai đứa trẻ vui vẻ đồng thanh nói.
A Viên cầm lấy bình thuốc nhỏ trong tay, lắc lắc bên tai, đang tò mò định mở nắp bình ra xem liền bị Tô Minh Họa ngăn lại: "Thứ này không thể tùy tiện dùng, để mẫu thân hai đứa giữ giùm đi."
Tô Minh Họa lại lấy hai bình thuốc từ tay hai đứa nhỏ đưa cho Phương Dao.
Phương Dao nhận lấy, liếc mắt nhìn qua, là Sinh Cơ Đoạn Tục Hoàn do chính tay sư muội luyện chế. Tuy Tô Minh Họa tu chủ kiếm đạo, nhưng nàng ta là kim hỏa song linh căn, cũng có thiên phú không tầm thường trong đan đạo.
Nàng ta tự học thuật luyện đan, nhưng phẩm chất đan dược luyện ra thậm chí còn vượt xa các đan tu chuyên nghiệp của Đan Hà Tông.
Đặc biệt là Sinh Cơ Đoạn Tục Hoàn này là thánh dược trị thương, nguyên liệu quý giá, luyện chế cực kỳ gian nan, bình thường Tô Minh Họa căn bản không nỡ mang ra, xem ra hôm nay quả thực là hào phóng cực độ rồi.
Hai đứa trẻ tận mắt nhìn Phương Dao cất kỹ bình thuốc, sau đó lại đồng loạt trưng ra ánh mắt tha thiết nhìn sang Thủ Chuyết.
"..."
Thủ Chuyết cúi đầu nhìn túi trữ vật của mình, hắn vốn sống giản dị tiết kiệm, trong túi chỉ có vài bộ đạo bào và một ít tài liệu luyện chế pháp khí.
"Đến gấp quá không kịp chuẩn bị quà gặp mặt thích hợp."
Thủ Chuyết ngượng ngùng nói, sau đó đưa tay lấy ra hai túi linh thạch giá trị không nhỏ, chia cho mỗi đứa một túi.
"Đa tạ nhị sư thúc."
Hai đứa trẻ vui vẻ nhận lấy túi linh thạch, vạt áo trước ngực bị nhét căng phồng, sau đó lại tiếp tục tràn đầy chờ mong nhìn sang vị sư thúc tiếp theo, ánh mắt sáng rực.
"..."
Cảnh Úc vì chuyện của Phương Dao mà mấy ngày nay tâm tình không tốt, nhưng đối diện với hai đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, cơn buồn bực trong lòng cũng không thể phát tiết ra được.
Hắn cúi đầu lục lọi hồi lâu, không tìm ra được lễ vật nào thích hợp, nghĩ bụng hay là cũng tặng linh thạch như nhị sư huynh thì ánh mắt vô tình lướt qua một góc túi trữ vật, liền lấy ra.
"Đây là tâm đắc tu luyện lúc ta còn ở Luyện Khí và Trúc Cơ kỳ, mỗi đứa lấy một quyển đi."
Hai đứa trẻ đưa tay nhận lấy hai quyển sách vừa dày vừa nặng, vừa mở ra đã thấy bên trong chi chít chữ nghĩa, nhìn chẳng khác gì thiên thư.
Quả là một món quà độc đáo, tiểu sư thúc này không đơn giản.
"Đa tạ tiểu sư thúc..."
Hai đứa trẻ miệng thì nói cảm tạ, nhưng khóe môi trễ xuống, giọng nói cũng yếu hẳn đi, câu cảm ơn này rõ ràng không xuất phát từ đáy lòng.
Thấy hai đứa xụ mặt, Phương Dao không nhịn được khẽ cong môi cười, tâm đắc tu luyện của nàng hồi trước không biết đã thất lạc nơi nào, hơn nữa nàng cũng không có thói quen ghi chép, lễ vật lần này ngược lại vô cùng có ý nghĩa.
Hai huynh muội ôm lấy hai quyển sách gần bằng nửa trọng lượng thân thể, lảo đảo quay về bên mẫu thân, nhờ Phương Dao giữ giúp.