Chương 31

Sau Khi Mất Trí Nhớ, Yêu Vương Dắt Con Đến Tìm Ta Đòi Danh Phận!

Chung Tinh Tinh 22-06-2025 22:33:57

Giống như lời hắn từng nói với Tô Minh Họa, phàm nhân và tu sĩ vốn là người của hai thế giới. Dù người kia có dung mạo tuấn tú đến đâu cũng không thể chống lại năm tháng. Chưa tới trăm năm, có khi chỉ hai ba mươi năm nữa, đợi hắn bước vào tuổi trung niên, dung nhan suy tàn, sư tỷ e rằng cũng sẽ chán ghét hắn thôi. Thế nhưng hôm nay sư tỷ xưa nay coi trọng việc luyện kiếm hơn hết thảy, lại bỏ mặc cả luận võ đài, ôm hai đứa trẻ trực tiếp trở về Lăng Vân Phong. Điều đó cho thấy nàng không phải không để tâm đến hai đứa bé kia. Đến lúc này hắn mới thật sự nhận ra, sư tỷ như trăng sáng không thể khinh phạm mà hắn thầm mến ngưỡng vọng bao năm đã trở thành mẫu thân của hai đứa trẻ, đạo lữ của một phàm nhân. Bản thân hắn từng là người thân cận với nàng nhất trong số các sư huynh đệ lại trở thành người đứng ngoài cánh cửa này. Trong lòng Cảnh Úc chênh vênh quá lớn, nhất thời không thể chấp nhận được. Vừa rồi đối diện với Phương Dao, hắn suýt chút nữa đã thổ lộ hết những điều chôn giấu trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn. Hắn sợ bị sư tỷ đánh. Tạ Thính nhìn thiếu niên đang đứng ngoài viện của Phương Dao, dáng vẻ tựa như hòn vọng phu, muốn gõ cửa lại không dám. Đốt ngón tay hắn khẽ cong lại, sát khí cuộn trào. Cảm xúc của hắn quá mãnh liệt, đến mức không khí xung quanh trở nên âm lạnh rét buốt, ngay cả đứa trẻ nằm bên cạnh cũng không nhịn được rụt người lại, co chân chui sâu vào trong chăn. Đứa còn lại bị động tĩnh làm phiền, trở mình một cái lăn đến bên cạnh hắn, dùng cánh tay mềm mại ôm lấy cánh tay phụ thân. Ngọn lửa dậy sóng trong lòng Tạ Thính như bị một tầng lưu ly vô hình bao phủ, dần dần bình lặng lại, yêu lực ở đầu ngón tay cũng theo đó ổn định. Từ sau khi làm phụ thân, hắn chưa từng tự tay giết ai nữa. Vừa rồi sao lại nảy sinh ý niệm giết người... Tạ Thính bất giác nghĩ, nếu mình âm thầm giết kẻ này, liệu nàng có nổi giận không? Dù sao cũng là sư đệ của nàng, chắc là sẽ tức giận lắm. Trong viện vang lên tiếng phá không kêu vù vù, nữ kiếm tu không hiểu phong tình, căn bản không hay biết tiểu sư đệ u sầu ngoài cửa vẫn chưa rời đi, nàng thế mà thực sự bắt đầu luyện kiếm. Khi nãy nàng cũng không nói với người nọ lấy một câu, đủ thấy hết thảy đều là tâm tư đơn phương của kẻ kia. Tạ Thính thu hồi thần thức, khẽ cười lạnh. Xấu xí thế kia mà cũng dám mơ tưởng viển vông. Người có dung mạo yêu mị như hắn muốn dụ dỗ nàng cũng phải dốc hết toàn lực, khổ sở lắm mới có được hai đứa trẻ, nàng nói quên là quên luôn. Dù có đầu thai tám đời nàng cũng không đời nào để mắt đến tên xấu xí kia. Tạ Thính khẽ cong ngón tay, yêu lực ngưng thành tơ mảnh, khóa lại cửa sổ cùng ánh trăng ngoài kia, không nhìn thì lòng cũng yên tĩnh. Bên này, Phương Dao luyện kiếm trong viện suốt một canh giờ, đến khi mồ hôi lấm tấm ướt áo mới quay về phòng, hoàn toàn không hay biết Cảnh Úc vì đứng trước cửa viện mình mà suýt nữa mất mạng. Trước khi ngủ nàng thi triển thuật tịnh trần, vẫn cảm thấy chưa đủ thư giãn, bèn đun nước tắm rửa, sau đó tựa vào giường trúc, chợt nhớ tới điều gì, liền lấy dưới gối sứ ra một miếng ngọc bội có tua đỏ, mượn ánh trăng ngắm nhìn hồi lâu. Ánh trăng xuyên qua song cửa, nghiêng nghiêng đổ xuống như sương bạc lấp lánh, chiếu rọi lên dung nhan của Phương Dao. Nàng mặc một thân trung y tuyết trắng, tóc đen xõa vai, khí chất lại càng thêm thanh lãnh thản nhiên. Hàng mi dài khẽ cụp, ánh trăng phản chiếu nơi đáy mắt ánh lên từng tia sáng dịu dàng.