Chương 39: Trung tâm nuôi dưỡng trẻ sơ sinh

Tiệm Ăn Sinh Tồn Thời Tận Thế

Trúc Mộ Bạch 16-05-2025 08:28:34

An Tình thầm nghĩ, để những người này làm nhân viên phục vụ cho quán thực sự ổn chứ? Chỉ nhìn bề ngoài thôi đã thấy đáng sợ rồi. Quay lại quán, các thành viên đội Liệt Hỏa không đi theo, ngay cả mười người cô đã chọn cũng không vào. Chỉ có Đường Minh vẫn đi cùng cô. An Tình ngồi vào quầy thu ngân, buồn chán nghịch bút trong tay. Sau đó, cô nhìn về phía Đường Minh, người đang đứng yên lặng phía sau cô, thậm chí không phát ra chút tiếng động nào, dễ dàng khiến người khác quên mất sự hiện diện của anh. "Tôi nghe nói các anh rất lợi hại, có thể tay không đánh bại dị thú?" Vì quá nhàm chán, cô tò mò hỏi về điều mà chủ cũ của thân thể này từng biết. Dù sao, theo trí nhớ của chủ cũ, cô ấy đã rất mạnh rồi, nhưng tuyệt đối không thể tay không hạ gục dị thú. Đường Minh mỉm cười: "Đúng vậy, nên có chúng tôi ở đây, cô không cần lo lắng về vấn đề an toàn." An Tình chạm nhẹ vào chóp mũi, mặc dù cô vốn không quá lo lắng, nhưng có đội Liệt Hỏa ở đây, cảm giác an toàn đúng là gia tăng đáng kể. *** Trung tâm nuôi dưỡng trẻ sơ sinh. Cảnh Nam Nam đang bận rộn kiểm tra tình trạng của những đứa trẻ trong các tử cung nhân tạo. Nhân viên trong trung tâm nuôi dưỡng đi tới đi lui, ánh mắt vô tình hay cố ý lướt qua người Cảnh Nam Nam. Thật ra, trước khi vào trung tâm nuôi dưỡng, Cảnh Nam Nam đã khử mùi toàn thân và thay đồ bảo hộ vô trùng. Nhưng, các nhân viên xung quanh vẫn còn nhớ rõ hương thơm mà họ ngửi thấy trên người cô khi cô vội vã chạy tới. Mùi hương đó thực sự quá thơm. Không thể diễn tả được đó là mùi gì, nhưng nó khiến người ta không thể bỏ qua. Nhất là khi hít vào, họ có cảm giác như lượng dinh dưỡng từ dung dịch họ vừa uống hoàn toàn vô dụng, bụng trống rỗng một cách khó chịu. Lúc ấy, mọi người bị hương thơm ấy kích thích đến mức không biết đã nuốt nước bọt bao nhiêu lần, họ rất muốn hỏi Cảnh Nam Nam về mùi hương trên người cô. Nhưng do đã quen với sự im lặng, nếu không cần thiết thì họ hiếm khi chủ động bắt chuyện với người khác. Vì vậy, dù đã bước vào trung tâm nuôi dưỡng, họ vẫn chưa thể hỏi. Bây giờ, trong không khí đã không còn mùi hương mê hoặc kia, nhưng trong đầu họ vẫn khắc sâu hương vị ấy, khiến ai nấy đều có phần mất tập trung khi làm việc. May mà dù có hơi xao nhãng, họ vẫn không dám lơ là trong công việc, nhanh chóng lấy lại tinh thần để tập trung làm việc. Lúc này, đèn báo của một tử cung nhân tạo sáng lên, báo hiệu đã đến thời điểm một đứa trẻ chào đời. Vương Tuyết lập tức bước tới, cẩn thận mở tử cung nhân tạo, nhẹ nhàng bế lấy đứa trẻ sơ sinh bên trong ra. Cảnh Nam Nam vừa kiểm tra tình trạng của một đứa trẻ khác xong, thấy vậy liền bước tới, cầm lấy kẹp đã được khử trùng, kẹp vào dây rốn của em bé, sau đó dùng kéo cắt dứt khoát ở giữa hai kẹp. Vương Tuyết vỗ mạnh một cái lên mông đứa trẻ mới sinh. "Oa ——" Đứa bé siết chặt hai nắm tay nhỏ, nhắm tịt mắt, há miệng khóc vang. Nghe thấy tiếng khóc này, tất cả mọi người đều nở nụ cười. Tiếp theo là xử lý dây rốn, kiểm tra sức khỏe, ghi chép các chỉ số cơ thể. Sau khi mọi thứ hoàn tất, họ cho em bé uống dung dịch dinh dưỡng rồi đặt vào nôi trong phòng chăm sóc trẻ sơ sinh. Một buổi sáng bận rộn trôi qua, bát mì ăn liền mà Cảnh Nam Nam ăn sáng nay đã tiêu hóa hoàn toàn. "Ọc ọc ọc..." Bụng cô réo vang. Cảnh Nam Nam hơi xấu hổ, vội vàng đặt tay lên bụng để che giấu. Vương Tuyết nhìn sang, có chút nghi hoặc. Cô ấy do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng: "Không mang theo dung dịch dinh dưỡng à? Tôi có dư, cô cứ dùng trước đi." Cảnh Nam Nam vội xua tay: "Cảm ơn, không cần đâu, tôi chưa đói lắm." Vương Tuyết: "..." Cảnh Nam Nam thầm than thở. Cô vừa nói xong đã thấy hối hận, bụng đã kêu rõ ràng như vậy rồi, còn nói không đói? Chẳng khác nào tự vạch trần mình. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, miễn cưỡng giải thích: "Sắp hết ca làm rồi, hôm nay tôi không có ca trực, lát nữa về nhà lấy dung dịch dinh dưỡng cũng được." Nói dối! Lát nữa cô phải chạy ngay đến Tiệm cơm Hạnh Phúc ăn mì mới được! Giờ cô đã hiểu, hiện tại vẫn chưa có nhiều người biết về quán ăn này, cô phải tranh thủ đến ăn thêm vài lần. Ai biết sau này có còn món đó nữa hay không!