Chương 36: Trận đầu Ngữ văn, đề thi này bị in nhầm à???

Siêu Cấp Học Bá: Từ Điệu Thấp Khống Điểm Bắt Đầu

Thương Khung Ẩn 23-09-2025 13:01:49

Nhường á? Nhường cái con khỉ! Lão tử đây đã nhường cậu bao giờ? Thật không hiểu nổi mấy người này đang nghĩ cái quái gì nữa? Cứ như ăn phải thuốc súng cả lũ, đứa nào đứa nấy cũng đòi thắng mình. Thật là... Ăn no rửng mỡ. Có thời gian đó... Thà đi căng tin ăn cơm sớm một chút không sướng hơn à? Giang Nam cười trừ với Tần Vũ Mặc, cũng chẳng buồn đáp lời, kéo thẳng Bạch Oanh Oanh và Vương Bàn Tử chạy biến đến căng tin. Trời đất bao la, ăn cơm là trên hết. Các người nghĩ sao thì kệ, liên quan quái gì đến mình? Nhưng mà... Hành động chẳng có gì đáng nói này của anh, khi rơi vào mắt các bạn học xung quanh, lại khiến ngọn lửa trong lòng họ bùng cháy dữ dội hơn. Chậc chậc! Giang Nam chắc chắn không thể ngờ được. Cả đám lại có thái độ thù địch với anh như vậy. Các lớp phó bộ môn, bao gồm cả lớp trưởng Tần Vũ Mặc đều muốn chiến thắng anh, đơn thuần là vì cái dáng vẻ đi học chỉ biết ngủ của anh quá mức ngứa đòn. Mà các thầy cô lại mắt nhắm mắt mở cho qua, thiên vị quá đáng, khiến trong lòng mọi người thật sự khó mà cân bằng. Đây... Chính là tâm tư của các học bá. Rõ ràng chúng tôi mới là những người ưu tú nhất ở mỗi môn, là người được thầy cô coi trọng nhất, dựa vào đâu mà bị cậu cướp hết sự chú ý? Rõ ràng chúng tôi mới là người cố gắng nhất, một phút cũng không dám lơ là, dựa vào đâu mà bị một tên "thánh ngủ" như cậu vượt mặt? Không cam lòng. Cũng không phục. Nhất định phải so tài cao thấp, quyết một trận thắng bại. Chỉ có một kẻ vô tâm vô phế như Vương Bàn Tử là chẳng thèm để ý, bởi vì cậu ta không thể nào hiểu được suy nghĩ của các học bá. Về phần Bạch Oanh Oanh, cô lại tức giận nói với Giang Nam: "Mấy người này thật quá đáng, lại dám hạ chiến thư với cậu, ngay cả Tần Vũ Mặc cũng vậy, Giang Nam cậu phải cố lên đấy." "Kỳ thi ngày mai, tuyệt đối không được nhường, nhất định phải dập tắt uy phong của bọn họ, đè bẹp khí thế của họ..." "..." Giang Nam: "..." Anh không để ý đến Bạch Oanh Oanh. Dập tắt uy phong, đè bẹp khí thế? Nói thì dễ, nhưng làm thì... thật ra cũng rất đơn giản, nhưng chuyện này đâu phải do Giang Nam quyết định! Nếu hệ thống vẫn giao nhiệm vụ khống điểm ở mức vừa đủ đỗ, anh cũng không thể vì tranh hơn thua mà thi điểm tối đa được! Cái kiểu chuyện tốn công vô ích, nổi hết cả danh tiếng mà lại không nhận được điểm tích lũy của hệ thống, anh mới không làm đâu. ... Hôm sau. Thứ ba. Vừa mới vào giờ tự học buổi sáng. Cô chủ nhiệm Hồ Diệc Phỉ đã đến phát phiếu báo danh. Mặc dù chỉ là thi tháng. Nhưng Hồ Diệc Phỉ trước đó đã nói, sẽ dựa theo hình thức của kỳ thi đại học, cho nên hai mươi lớp của khối 12 đều bị xáo trộn, chỗ ngồi của học sinh đều do máy tính ngẫu nhiên phân phối đến các lớp. Từ đó có thể thấy... Trường học thật sự rất xem trọng kỳ thi lần này. Sau một hồi sắp xếp khua chiêng gõ trống, các học sinh liền đi tìm phòng thi của mình. Đáng nhắc tới là. Trước khi bắt đầu thi. Hồ Diệc Phỉ lại cố ý gọi Giang Nam ra hành lang, dặn dò anh liên tục, bảo anh nhất định phải toàn lực ứng phó, nếu còn dám khống điểm, cẩn thận sau này đừng hòng có ngày yên ổn. Đối với chuyện này! Giang Nam đáp lại một cách qua loa. Vẫn là câu nói đó... Anh mới không làm chuyện tốn công vô ích. Coi như cô uy hiếp tôi... khụ khụ... cái này ngược lại hơi khó giải quyết, cá và tay gấu không thể có được cả hai, đau đầu thật! Thôi! Đi một bước tính một bước vậy! Chờ nhiệm vụ khống điểm của hệ thống ra rồi tính sau. Nhưng mà... Cảnh này rơi vào mắt các bạn học trong lớp, sắc mặt của những người như Tô Vũ, Trương Hạo, Đường Điềm Điềm có thể nói là cực kỳ khó coi. Thầy giáo Toán và thầy giáo Vật lý coi trọng cậu thì cũng thôi đi, bây giờ đến cả cô chủ nhiệm cũng đối xử đặc biệt với cậu? Thật sự là... Có thể nhịn nhưng không thể nhục. Kỳ thi lần này... Không vượt qua cậu, chúng tôi không phải là người. ... Kỳ thi lại bắt đầu. Cũng giống như kỳ thi đại học, trận đầu là Ngữ văn. Thời gian là hai tiếng rưỡi, điểm tối đa 150. Cực kỳ trùng hợp là. Chỗ ngồi mà Giang Nam được phân, thế mà lại ở ngay trong lớp mình, mà giáo viên giám thị, lại chính là Hồ Diệc Phỉ? Lập tức. Sắc mặt Giang Nam liền sa sầm. Mẹ nó! Toang rồi. Hồ Diệc Phỉ giám thị, tuyệt đối sẽ nhìn mình chằm chằm! Vậy thì anh còn khống điểm thế nào, nhường kiểu gì? Chẳng lẽ... Thật sự muốn mình làm chuyện tốn công vô ích sao? Nhưng mà... Một giây sau. Anh liền kinh ngạc. Chỉ vì... Đến rồi, nhiệm vụ của hệ thống cuối cùng cũng đến. Nhưng lần này lại hoàn toàn khác với nhiệm vụ yêu cầu anh khống điểm ở mức vừa đủ đỗ như mọi khi, mà là... "Ting!" "Trong kỳ thi Ngữ văn lần này, mời ký chủ đạt 150 điểm." Giang Nam: "???" Cái gì? 150 điểm? Chẳng lẽ hệ thống thật sự đổi tính rồi? Từ bài kiểm tra thể chất đầu tuần bắt đầu, không còn yêu cầu mình khống điểm ở mức vừa đủ đỗ nữa, mà muốn mình giành điểm tối đa sao? Cái này... Lại là một niềm vui bất ngờ. Mặc dù anh không phải người thích nổi tiếng, không thích phô trương, mà muốn khiêm tốn sống qua ngày. Nhưng... Nếu hệ thống đã yêu cầu. Vậy thì anh cũng không thể không nhường nữa, chỉ có thể cố hết sức thi 150 điểm thôi! Vừa hay... Có thể để Hồ Diệc Phỉ không tìm mình gây phiền phức. Tuy có hại, nhưng cũng có lợi. Ha ha! Rất nhanh, bài thi đã được phát ra. Khi các bạn học khác vừa mới viết xong tên và số báo danh, bắt đầu xem đề, Giang Nam đã nhanh chóng làm bài. Từ câu trắc nghiệm cơ bản, đến thưởng thức thơ cổ, đến phân tích văn ngôn, đến đọc hiểu, rồi lại đến... Tốc độ của anh rất nhanh, về cơ bản là chỉ cần liếc qua đề bài là đã biết đáp án, hoàn toàn không cần suy nghĩ nhiều. Có thể nói... Là mắt nhanh, óc nhanh, tay càng nhanh hơn. Cây bút bi trong tay anh cứ như một chiếc máy đóng cọc siêu cấp, tiếng "soàn soạt" vang lên không ngừng. Chậc chậc! Các bạn học xung quanh không chú ý. Dù sao... Đều ngồi cách nhau một khoảng. Nhưng Hồ Diệc Phỉ lại đặc biệt chú ý đến Giang Nam, cho nên thỉnh thoảng lại đưa mắt về phía anh, sau đó... Hồ Diệc Phỉ kinh ngạc. "Nhanh thật!" Đây là suy nghĩ đầu tiên của Hồ Diệc Phỉ. "Chẳng lẽ em không cần xem đề, suy nghĩ một chút sao? Hay là kỳ thi lần này quá đơn giản?" Đây là suy nghĩ thứ hai của Hồ Diệc Phỉ. Mang theo thái độ tò mò. Hồ Diệc Phỉ cầm một tờ bài thi trống, vừa giám thị, vừa âm thầm bắt đầu đánh giá. Cô ngược lại muốn xem thử... Đề bài này đơn giản đến mức nào. Đến mức Giang Nam không cần suy nghĩ. Ừm. Đúng là không khó. Phần trắc nghiệm và điền từ phía trước, chỉ cần học sinh có nền tảng vững chắc, thì chẳng khác nào cho không điểm. Nhưng đến phần thưởng thức thơ ca... Hửm? Câu này có chút khó đây! "Phụng hòa Tập Mỹ bão tật đỗ môn kiến ký thứ vận. Lục Quy Mông. Tuy thất xuân thành túy thượng kỳ, hạ duy tài biến vị tài thi. Nhân ngâm Dĩnh Ngạn bách mẫu huệ, dục thái Thương Nhai tam tú chi. Tê dã hạc lung khoan sử chức, thi sơn tăng phạn biệt giáo xuy. Đãn y Trầm Ước trọng đồng kiện, bất phạ giang hoa bất mãn chi. Hỏi: Bạn của tác giả mắc bệnh gì? Hỏi: Tóm tắt tư tưởng tình cảm được thể hiện trong bài thơ này." Nhìn thấy câu hỏi này. Hồ Diệc Phỉ không khỏi nheo mắt. Lục Quy Mông? Nói chung. Phần thưởng thức thơ ca trong môn Ngữ văn, thường chọn những bài thơ của các tác giả như Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lục Du, Bạch Cư Dị. Dù sao... Những người này quen thuộc với mọi người nhất. Nhưng lần này... Lại chọn Lục Quy Mông? Cái này... Học sinh bình thường đều chưa nghe qua bao giờ! Đây còn chưa phải là trọng điểm... Trọng điểm là bài thơ này cũng hơi hóc búa! Độ khó của kỳ thi Ngữ văn lần này lập tức tăng lên, đoán chừng rất nhiều học sinh sẽ không làm được. Cho dù biết. Giành điểm tối đa cũng không dễ dàng. Tạm gác lại, Hồ Diệc Phỉ tiếp tục xem tiếp. Tiếp đó... Là phần phân tích văn ngôn. Một giây sau... Vẻ mặt cô cứng đờ, ngây người ra. What? Đề này là ai ra vậy? Cô chắc chắn đây là đề cho học sinh làm sao? Phần mở đầu của bài thi rất đơn giản, phần thưởng thức thơ ca tăng độ khó có thể hiểu được, nhưng cái phần văn ngôn này là cái quỷ gì vậy? Nguyên văn như sau... Vu du dục ngư, ngộ dư vu ngụ. Ngữ dư: "Dư dục ngư vu du ứ, dữ dư ngư du dư?" Dư ngữ vu du: "Dư dục dục ngọc, du vũ dục ngọc, dư dục ngộ du vu du ngụ." Dư dữ vu du ngộ du vu du ngụ, du du ngung, dục dục ngọc dữ du, ngộ vũ, vũ du du vũ. Dư ngữ vu du: "Dư dục ngư vu du ứ, ngộ vũ du vũ, dục ngư dư? Dục ngọc dư?" Vu du dữ dư ngự vũ vu du ngụ, dư dục ngọc dữ du vũ, vũ dũ, dư dữ vu du củ củ du du du vũ, ngư vu du ứ. Hỏi: "Dục" có nghĩa là gì? Hỏi: "Dục" có nghĩa là gì? Hỏi: "Du" có nghĩa là gì? Hỏi: "Củ củ" có nghĩa là gì? Hỏi: Mời nói về sự hiểu biết của bạn đối với bài văn này. Cuối cùng: Mời dịch toàn bộ bài văn. "Phụt!" Xem xong bài văn. Hồ Diệc Phỉ trực tiếp phun ra một ngụm khí nóng, mí mắt giật liên hồi, cả người đều không bình tĩnh nổi. "Mẹ nó!" "Cái đám ra đề này có bị bệnh không!" "Hay là, đề thi này bị in nhầm à???" "..."