Bên kia, Liễu thị đã nhân cơ hội bảo bà tử bế Trương Nghĩa Linh lên. Trương Nghĩa Linh kêu đau, cuối cùng đành để người ta cõng, tránh làm động đến vết thương trên mông.
Liễu thị vừa lau nước mắt và mồ hôi cho nhi tử, vừa lặng lẽ rơi lệ.
"Gọi đại phu đi." Trương Loan nói.
Phạt như vậy là đủ rồi.
Trương Ngạn nghe vậy, trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Vừa rồi trơ mắt nhìn chất tử mình bị đánh, ngay cả mí mắt cũng không thèm chớp một cái, vậy mà bây giờ lại giả bộ làm người tốt, vội vã sai hạ nhân đi thỉnh đại phu!
Trong lòng hắn có bực tức, nên giọng điệu cũng không mấy dễ chịu: "Không biết như vậy đã đủ để nhị đệ nguôi giận chưa?"
Trương Loan sao có thể không nghe ra trong lời hắn có ẩn ý châm chọc.
Hắn nghĩ đến những năm gần đây bản thân đã âm thầm giúp đỡ vị đại ca này bao nhiêu lần.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mong nhận lại hồi báo, chỉ cho rằng huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau là lẽ đương nhiên. Trong suy nghĩ của hắn, nếu giữa huynh đệ xảy ra mâu thuẫn, thì chỉ cần phân rõ đúng sai, ai sai thì thành khẩn nhận lỗi. Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, huynh đệ vẫn là huynh đệ, coi như một bài học để rút kinh nghiệm. Tuyệt đối không nên vì chuyện của hài tử mà sinh lòng oán hận.
Nhưng phản ứng của đại ca hiển nhiên không giống với suy nghĩ của hắn.
"Đại ca, nếu hôm nay người phạm sai lầm là Hạc Linh, ta cũng tuyệt đối không bao che." Hắn trầm giọng nói, từng lời từng chữ đều chân thành: "Hài tử phạm sai lầm không quan trọng, điều quan trọng là chúng ta phải dạy chúng sửa sai, chứ không phải vì chuyện này mà sinh lòng oán trách."
Hắn thừa nhận mình có thiên vị nữ nhi, nhưng Nghĩa Linh đã chịu phạt, đó vốn là điều hắn đáng nhận.
"Nhị đệ nói rất đúng." Trương Ngạn đáp, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
"Trong ba tháng, không được rời khỏi sân của mình! Xem như là dưỡng thương!" Trương lão phu nhân nhìn Trương Nghĩa Linh, cuối cùng lên tiếng.
Trương Mi Nghiên lặng lẽ trốn sau lưng Liễu thị, sợ mình cũng bị phạt cấm túc.
Liễu thị vội vàng lên tiếng cầu xin: "Lão phu nhân, ba tháng thật sự quá dài. Lâu như vậy không đến tư thục, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc học mất."
Trương lão phu nhân quả thật chưa nghĩ đến điều này.
Bà luôn mong các tôn nhi chăm chỉ học hành, để mang lại vinh quang cho gia tộc, nên từ trước đến nay luôn coi trọng việc học của hài tử.
Liễu thị chính là nắm được tâm tư này của bà.
"Vậy có thể để nhị ca vừa cấm túc vừa học thuộc sách, luyện chữ mà! Trong nhà yên tĩnh, cũng là cơ hội tốt để tu thân dưỡng tính." Trương Mi Thọ lên tiếng trước khi Trương lão phu nhân kịp thay đổi quyết định.
Trương Loan nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
Sao hắn lại cảm thấy... Nữ nhi này đầu óc lanh lợi quá mức, thật giống hắn khi còn nhỏ?
"Nhưng... Trong nhà không có tiên sinh, ai sẽ giám sát hắn? Nếu gặp chữ lạ, lại tìm ai để hỏi?" Liễu thị băn khoăn: "Phụ thân nó bận rộn việc công, ta thì lo việc nhà, e rằng không có thời gian."
Trương Mi Thọ lặng lẽ chọc chọc phụ thân mình.
Trương Loan biết đây là lúc mình nên ra tay, liền thanh giọng nói: "Đại tẩu không cần lo lắng, chuyện này cứ giao cho ta. Ta vốn nhàn rỗi, nhân tiện giám sát thêm một chút, đảm bảo Nghĩa Linh không chậm trễ việc học dù chỉ nửa phần."
"Như vậy thật phiền đến nhị đệ..."
"Không phiền, ta rất sẵn lòng."
Liễu thị hoàn toàn không biết nói gì nữa. Trong khi đó, Trương Nghĩa Linh nằm trên lưng bà tử, tiếng khóc càng lúc càng lớn.
Hắn đã bị đánh đến mức này rồi, vậy mà những kẻ gian xảo kia vẫn còn muốn hại hắn thêm!
"Cứ làm theo ý lão nhị đi." Trương lão phu nhân quyết định, sau đó quay đầu nhìn đại nhi tử, thấy hắn mặt mày sa sầm liền nhẹ giọng trách: "Chuyện này vốn là do các ngươi không quản giáo tốt Nghĩa Linh mà ra. Giờ nhị đệ ngươi đã bỏ qua thành kiến, sẵn lòng giúp đỡ dạy dỗ Nghĩa Linh, thế mà ngươi làm đại ca lại tỏ ra thiếu phong độ như vậy sao?"
Trương Ngạn nghe vậy, chỉ đành tạm thời áp xuống những bực tức trong lòng.