Trương Mi Nghiên cúi đầu, khẽ nhấp môi, có chút thẹn thùng.
Thấy vậy, cuối cùng Đặng Dự cũng nhận lấy.
Bên cạnh hắn, gã sai vặt Phạm Cửu âm thầm le lưỡi.
Chậc, đúng là một màn kẻ tung người hứng. Tỷ tỷ thì bảo phụ thân không hề tiếc món đồ này, nhưng đệ đệ lại nói nàng ấy phải cầu xin hồi lâu mới được. Nếu đã dễ dàng tặng đi như vậy, vậy thì cầu xin lâu đến thế để làm gì?
Này chẳng phải mâu thuẫn sao?
Phạm Cửu nhìn nhị cô nương của Trương gia còn nhỏ tuổi mà đã mang chút dáng vẻ lả lơi, vậy mà công tử nhà hắn lại đặc biệt yêu thích nàng ta?
Công tử vừa nhắc đến kiểu làm bộ làm tịch, chẳng phải chính là nói nàng ta sao?
Cũng may trong phủ mỗi ngày các di nương diễn tuồng, khiến hắn được mở rộng tầm mắt.
Những tiểu xảo này của Trương nhị cô nương, ở chỗ hắn căn bản chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ mà thôi. Ha, còn non lắm!
Đám công tử, cô nương nhà quan thời nay, trong lòng đều có tính toán, không thể xem bọn họ như những hài tử bình thường được. Ai biết trong đầu họ nghĩ cái gì, mưu tính cái gì đây?
Hắn nhất định phải tìm cơ hội nhắc nhở thiếu gia một chút mới được.
"Nhị tỷ, lúc nãy chúng ta gặp tam muội." Trương Nghĩa Linh bỗng nhiên lên tiếng.
Trương Mi Nghiên lập tức quan tâm hỏi: "Tam muội có khá hơn không? Muội đang định tối nay qua thăm nàng đây."
"Nàng tinh thần rất tốt, chỉ là không muốn đi đường." Trương Nghĩa Linh bĩu môi: "Nha hoàn trong viện nàng ấy cũng thật đáng thương, đi đâu cũng phải khom lưng cúi đầu. Nói ra, thật mất hết thể diện của Trương gia ta, một gia tộc thư hương thế gia."
"Chuyện này cũng chẳng thể trách tam muội. Chân nàng ấy không thoải mái, tự nhiên sẽ yếu đuối hơn trước." Trương Mi Nghiên dịu giọng: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một người đang khỏe mạnh, chỉ đi chùa Khai Nguyên một chuyến, thế mà bỗng dưng lại không đi được nữa..."
Trương Nghĩa Linh liếc nhìn Đặng Dự bằng khóe mắt, thấy hắn đang chăm chú lắng nghe, bèn hạ giọng nói tiếp: "Ta cảm thấy nàng ấy chắc chắn đang giả vờ thôi. Không muốn ra tư thục đọc sách, nên mới bày trò bệnh tật. Từ nhỏ nàng ấy đã thích giả ốm mà! Hoặc cũng có khi là nàng ấy làm chuyện xấu gì đó, bị Phật Tổ Bồ Tát ở chùa Khai Nguyên nhìn thấu, liền giáng pháp thuật trừng phạt!"
Tóm lại, dù là khả năng nào đi chăng nữa, cũng đều là Trương Mi Thọ sai.
"Nhị đệ, sao đệ lại nói bừa thế!" Trương Mi Nghiên vỗ nhẹ lên vai hắn, giọng trách móc.
Sắc mặt Đặng Dự càng lúc càng khó coi, lông mày nhíu chặt hơn.
"Ta còn có việc, đi trước đây."
Hắn không muốn nghe thêm nữa.
Hắn và Trương Mi Thọ có hôn ước, mỗi lần nghe người khác bàn luận về nàng với giọng điệu không hay, hắn cũng cảm thấy mất mặt vô cùng.
Hắn nhất định phải tìm phụ thân nói chuyện... Hắn căn bản không muốn cưới Trương Mi Thọ!