Người phụ nữ này họ Hồ, ngũ quan không tệ, chỉ là tính tình có lẽ không tốt lắm, vừa vào đã mang theo một luồng lệ khí.
"Tôi muốn gặp Đội trưởng Ninh!"
Hiển nhiên trước khi cô ta đến đã hỏi thăm, biết ai là người quản lý.
Ninh Việt mời người đến phòng tiếp khách: "Chị Hồ, tối hôm qua ở đồn cảnh sát chẳng phải đã nói rõ với chị rồi sao? Về nhà đợi thông báo đi, Trương Mãnh với tư cách là nghi phạm, chúng tôi có quyền..."
"Anh ấy hoàn toàn không phải là nghi phạm, tôi vừa đi tìm người công nhân kia của anh ấy rồi, đều là nói đùa thôi mà, lão Trương nhà tôi thích nói bừa. Anh ấy chỉ là thấy có người ở trên cầu xem cá, liền tùy tiện nói một câu thôi mà, cái này có tội gì chứ, Đội trưởng Ninh, tôi biết các anh vội bắt người, nhưng cũng không thể oan cho người tốt được."
Chị Hồ còn hồ đồ hơn cả chồng mình: "Bây giờ hàng xóm láng giềng đều bàn tán xôn xao, con cái nhà tôi cũng không dám đi học nữa, các anh không những phải thả người, còn phải xin lỗi lão Trương nhà tôi mới được."
"Chúng tôi đang điều tra, nếu thật sự..."
"Điều tra cái gì chứ? Người chết là ai còn không biết, các anh đã nói là do lão Trương nhà tôi giết, cái này gọi là gì."
Ninh Việt muốn nhanh chóng đuổi người đi, đang định cứng rắn lên, Hồ Đông lại ở bên ngoài nháy mắt với anh.
"Đội trưởng Ninh, Tiểu Hứa đến rồi, có phát hiện mới."...
Một xác trương phình, hai bộ hài cốt còn thiếu, được tính là vụ án lớn rồi, đám người Ninh Việt bận một ngày cũng không có đầu mối, chỉ tìm được một kẻ chột dạ, nhưng lại không có chứng cứ vật chất và chứng cứ nhân chứng, đối phương lại giống như kẹo mạch nha vậy, dính dính nhão nhão, anh thật sự có chút đầu bù tóc rối, vô cùng bận rộn.
Nghe thấy có phát hiện mới, Ninh Việt lập tức tỉnh táo hẳn lên: "Tiểu Hứa đâu? Bảo cô ấy đến văn phòng của tôi trước, tôi đến ngay."
Anh muốn mượn cơ hội thoát khỏi người nhà nghi phạm, nhưng chưa đợi anh đi ra ngoài, chị Hồ đã nhận ra Hồ Đông.
Người chị này nhanh chân như bay, xông ra vỗ vai Hồ Đông: "Ấy da, đồng chí này, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi, tôi nghe mẹ cậu nói cậu làm việc ở Cục cảnh sát từ lâu rồi."
Một tiếng này của chị ta làm Hồ Đông giật mình, anh ta thật sự không nhớ ra có người thân như vậy, nếu ở ngoài đường gặp phải, chắc chắn sẽ phải hồi tưởng lại cho kỹ càng, nhưng ở trong hoàn cảnh thế này, cho dù nhớ ra cũng không thể nhận.