Chương 25

Hệ Thống Thần Thoại Của Tôi Không Giống Các Người

Nhật Nhật Phục Nhật Nhật 07-09-2025 22:53:46

"Ỷ Hồng!" Tuyên Khánh bất chấp tất cả mà lao lên, bị một cánh tay mà tà ma phân ra vung bay đi. Tà ma vội vàng xoay đầu, tránh khỏi Hao Thiên Khuyển rồi bỏ chạy sang một bên. Cùng lúc đó, không rõ từ đâu trong cơ thể nó phát ra một âm thanh kỳ lạ, từng đợt từng đợt như nhịp trống quái dị, từ dưới chân nó truyền đi rất xa. Có tu sĩ biến sắc: "Không ổn, nó đang triệu tập đồng bọn." Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Tuyên Chi vội vàng ấn xuống đám mây, hét to: "Hao Thiên Khuyển, cắn nó đi! Đừng làm Hồng tỷ bị thương!" Nàng vừa dứt lời, Hao Thiên Khuyển đã tung bốn chân lao tới tà ma. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, gần như biến thành một luồng sáng trắng, xé toang màn đêm tanh mùi máu, một cú cắn vào cánh tay tà ma đã hóa thành lưỡi dao sắc. Hàm răng của Hao Thiên Khuyển vô cùng cứng cáp, cổ họng nó phát ra tiếng gầm thấp, cùng với tiếng xương gãy giòn tan, cả cánh tay tà ma bị nó xé rách, máu tanh thối văng đầy đất, âm thanh kỳ quái cũng lập tức dừng lại. Hao Thiên Khuyển thân hình linh hoạt, chỉ thấy tàn ảnh trắng xoay quanh tà ma, dưới sự cắn xé của nó, thân thể tà ma bị xé nát thành từng mảnh. Các tu sĩ xung quanh nắm chặt pháp khí, phù lục mà ngẩn ra, lúc này tiến lên không được, mà lùi cũng không xong, không biết phải ra tay lúc nào. Dưới sự cắn xé của Hao Thiên Khuyển, ma khí từ thân tà ma không ngừng tràn ra, các tu sĩ nhìn nhau, dứt khoát cất vũ khí, thay vào đó là kết trận, bắt đầu thanh tẩy ma khí. Chỉ chốc lát sau, tà ma phát ra một tiếng rống cuối cùng, ầm ầm ngã xuống, hoàn toàn chết hẳn. Hao Thiên Khuyển nhẹ nhàng đáp xuống xác nó, móng vuốt giẫm lên đầu tà ma, ngẩng cao đầu, vẫy vẫy đuôi, kiêu ngạo sủa một tiếng về phía Tuyên Chi. Thấy đại cuộc đã định, không còn nguy hiểm nữa, Tuyên Chi – người tự biết mình là "gà mờ", lúc này mới vỗ vỗ Cân Đẩu Vân rồi nhảy xuống đất, chạy về phía trước. Cân Đẩu Vân lơ lửng theo sau nàng, dừng lại phía trên đầu Hao Thiên Khuyển vài trượng, mây tụ rung lắc mấy nhịp, bỗng nhiên đổ xuống một trận mưa lớn, còn lẫn theo mấy cục băng to, dội thẳng xuống đầu Hao Thiên Khuyển đang oai phong, khiến nó ướt như chuột lột. Hao Thiên Khuyển gầm lên giận dữ, nhảy lên cắn về phía Cân Đẩu Vân. Cân Đẩu Vân sau khi đổ mưa xong liền bật lên cao, xoay một vòng đầy khiêu khích rồi tan ra thành từng đám mây mỏng, biến mất giữa không trung. Các tu sĩ tại hiện trường: "..." Đây là mây thật sao? Mây với chó đang đánh nhau à? Bên kia, Tuyên Chi thấy hai "đồng đội" nội chiến nhưng không tách ra được để hòa giải. Tuyên Khánh lôi Tô Ỷ Hồng từ bụng tà ma ra, mặt Tô Ỷ Hồng trắng bệch, mắt nhắm nghiền. Tuyên Khánh vội lấy tay áo lau máu bẩn trên mặt nàng, rồi đưa tay kiểm tra hơi thở, thở yếu lắm: "Ỷ Hồng, tỉnh lại đi." Tô Ỷ Hồng không hề động đậy, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc. Tuyên Khánh vừa gọi tên nàng, vừa lục trong người ra một đống bình đựng đan dược, càng hoảng càng không tìm được loại mình cần, cả người run lên. Tuyên Chi cũng thấy mũi cay cay, ngồi xổm xuống, vỗ bốp một cái lên đầu Tuyên Khánh, lớn tiếng quát: "Ca bình tĩnh lại cho muội, Hồng tỷ sẽ không sao đâu." Nàng dùng sức rất mạnh, Tuyên Khánh bị đánh đến choáng váng, rốt cuộc cũng thoát khỏi tâm trạng hoảng loạn, tìm ra loại đan dược mình cần, đổ hai viên nhét vào miệng Tô Ỷ Hồng. Tuyên Chi đỡ chị dâu, tay vừa chạm vào vai Tô Ỷ Hồng thì lập tức lún sâu vào, mềm nhũn dính nhớp, như nắm phải miếng thịt thối. Nàng vội vã mở vạt áo nàng ra, thấy chỗ vai bị thương trước đó đã liền với máu thịt tà ma: "Ca ca!" Sắc mặt Tuyên Khánh cũng thay đổi, quay đầu nhìn mọi người xung quanh, gấp gáp nói: "Đưa ta một con dao." Một nam tu sĩ rút dao găm từ thắt lưng ra, còn chưa kịp đưa cho hắn, một bóng trắng đột ngột bay tới – Hao Thiên Khuyển sau khi lắc lông xong thì nhảy đến bên Tuyên Chi. Nó nghiêng đầu, giơ móng lên, một vuốt đã cào nát phần thịt liền giữa người và tà ma. Tuyên Khánh theo phản xạ định ngăn lại, nhưng chợt nhớ đây là con chó mà em gái mình mang tới, thế là tay ngập ngừng giữa chừng, nghi hoặc hỏi: "Chi Chi, con chó này là..." Tuyên Chi im lặng một lúc, nghĩ ra một từ phù hợp: "Là thần khuyển." Hao Thiên Khuyển lại ghé sát vai Tô Ỷ Hồng ngửi ngửi, liếm nhẹ vết thương của nàng, tà khí trên miệng vết thương trong nước dãi của nó tan biến cực nhanh. Vết thương nhiễm tà ma nhanh chóng trở lại bình thường, máu chảy ra đã chuyển sang màu đỏ tươi. Hao Thiên Khuyển ngẩng đầu, quét mắt nhìn mọi người một vòng rồi khịt mũi đầy khinh thường. Các tu sĩ đồng loạt có cảm giác như vừa bị chó xem thường vậy. Tuyên Chi: "..." Nàng đưa tay gãi gãi cằm Hao Thiên Khuyển. Con chó trắng lập tức cúi đầu cao quý của mình xuống, thè lưỡi thở hà hà, vẫy đuôi vui vẻ. Sau khi tình trạng Tô Ỷ Hồng ổn định hơn, mọi người lập tức rút về tường thành, tự lo chữa trị vết thương. Tuyên Chi giúp Tuyên Khánh đặt Tô Ỷ Hồng vào gác lầu nghỉ ngơi, rồi quay lại lên tường thành. Rõ ràng đêm nay không thể bình yên trôi qua, từ tường thành nhìn ra xa, có thể thấy lờ mờ trong màn đêm, có thứ gì đó đang tiến đến gần. "Con tà ma vừa rồi là một con Huyền Ma, tương đương với tu sĩ Kim Đan cảnh, nên chúng ta mới không phải là đối thủ của nó." Trong nhóm người này, tu vi cao nhất là một phù tu Trúc Cơ viên mãn, tên là Trần Nguyên. Nhưng cho dù cùng cảnh giới, tu sĩ và tà ma không thể so sánh – tà ma bị dục vọng thúc đẩy, tàn bạo vô cùng, không kiêng dè gì cả, khi chiến đấu thật sự thì thực lực mạnh hơn hẳn. Tuyên Chi dùng khăn tay lau máu trên móng vuốt của Hao Thiên Khuyển, mấy thiết lập này nàng đều biết. Tà ma được phân thành bốn cấp bậc: Thiên – Địa – Huyền – Hoàng. Tà ma dưới cấp Hoàng đều không có linh trí, giống như xác sống trong phim viễn tưởng, đối với người thường thì là thảm họa, nhưng tu sĩ thì có thể dễ dàng tiêu diệt hàng đống. Bắt đầu từ Hoàng Ma trở đi thì mới khó đối phó. Càng lên cao thì thực lực càng mạnh, đồng thời số lượng càng ít. Trên đại lục Thái Dao, tà ma cấp Huyền và Hoàng là loại thường gặp nhất. Từ Huyền Ma lên Địa Ma là một khoảng cách sức mạnh như trời và vực – một con Địa Ma có thể được xem là bá chủ một phương.