Chương 6

Tàng Châu

Vân Cập 15-09-2025 13:45:32

Đứng ở cửa là hộ vệ, họ luôn bảo vệ an toàn cho cha. Dưới hành lang là tiểu đồng, chuyên hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của cha. Còn có rất nhiều thuộc hạ trong phủ thứ sử... Sống động như người thật. Từ Tư kéo nàng, loạng choạng bước vào cửa. Nhìn thấy người nằm trên giường, nàng kêu lên một tiếng: "Cha!" rồi lao đến bên giường. Từ Ngâm theo sau, ngã quỵ xuống tấm lót chân, đầu gối đau nhói. Cảm giác đau đớn này cũng thật chân thật. Từ Tư ngẩng đầu hỏi: "Quý tổng quản, cha sao rồi?" Người đàn ông trung niên đứng trước giường tên là Quý Kinh, là người thân tín theo cha từ những ngày đầu ông làm quan. Nhà họ Từ không phải là gia tộc danh giá, mọi thứ ở Nam Nguyên đều do cha một tay gầy dựng, trong đó có một phần công lao của Quý Kinh. Nhưng sau này khi Phương Dực đắc thế, Quý Kinh đã chết. Lúc này, Quý Kinh mặt đầy bi thương, nói: "Đại nhân đột nhiên co giật nôn ra máu, không thể cầm được, đại phu nói... e là không qua khỏi." Từ Ngâm ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn người trên giường. Sắc mặt ông xám xịt, gầy đến không còn hình dạng, khóe miệng còn vương tơ máu, thân thể khẽ run rẩy. Là cha! Là dáng vẻ của cha trước khi chết! Từ Ngâm trừng lớn mắt, cảnh tượng trước mắt và ký ức xa xôi dần trùng khớp với nhau. Chuyện gì thế này? Tại sao mọi thứ lại trông như thật vậy? Nàng thậm chí còn ngửi thấy mùi hôi nhàn nhạt của người nằm liệt giường lâu ngày, dù hạ nhân có chăm sóc cẩn thận đến đâu, mùi hương đó vẫn không thể nào gột sạch. "Cha..." Nàng lẩm bẩm gọi, muốn nắm lấy bàn tay gầy gò kia, xem có phải cũng chân thật như vậy không. Phía sau có người bước nhanh vào. Quý Kinh nhìn thấy người đó, vội vàng hỏi: "Phương tư mã, cuối cùng ngài cũng về rồi! Thế nào? Đã mời được đại phu chưa?" Phương tư mã? Từ Ngâm khựng lại, ý thức bị phong bế của nàng bị cách gọi này đánh thức. Giọng người kia tràn đầy áy náy: "Quý tổng quản, tôi đã phi ngựa về trước, Hoàng đại phu phải ngày mai mới đến..." Giọng nói quen thuộc cuối cùng cũng khiến thần trí Từ Ngâm tỉnh táo lại. Nàng quay đầu, nhìn thấy kẻ thù vừa mới cùng mình đồng quy vu tận xuất hiện trước mắt, mối hận đến chết vẫn chưa tan biến, trong nháy mắt bùng lên. "Phương Dực!" Từ Tư đang chìm trong bi thương, bỗng nghe em gái bên cạnh gầm lên một tiếng, vớ lấy tách trà ném thẳng về phía hắn. "A Ngâm!" Từ Tư kinh hãi kêu lên. Biến cố này khiến mọi người đều sững sờ. Phương Dực đưa tay đỡ lấy tách trà, mảnh sứ vỡ rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai. Hắn có vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ: "Tam tiểu thư..." Cơn giận của Từ Ngâm cuồn cuộn trong lồng ngực. Cha bị hãm hại, chị gái chết thảm, cho dù đã giết Phương Dực, cũng không thể nào xóa tan được nỗi căm hận của nàng. "A Ngâm!" Nhưng nàng bỗng bị ôm lấy, trong vòng tay quen thuộc, chị gái gọi tên nàng: "A Ngâm, em đừng trút giận lung tung, Phương tư mã không cố ý, ai biết được lại trùng hợp như vậy, cha lại phát bệnh..." Từ Ngâm ngơ ngẩn đứng đó, ý thức dần trở về. Chị gái, chị gái còn sống! Nàng quay đầu lại, nhìn tất cả mọi thứ. Đây là sự thật, vậy mà lại là sự thật! Nàng không còn bận tâm đến Phương Dực nữa, quay người lao đến bên giường: "Cha!" Cha vẫn chưa chết, dù gầy gò đến không còn hình dạng, dù tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng ông vẫn chưa chết! Trời cao đã cho nàng quay trở về thời niên thiếu. Những mất mát khiến nàng đau đớn khôn nguôi, đêm không thể ngủ, tất cả đều chưa xảy ra. Những người thân yêu nhất của nàng, đều đang ở trước mắt! Từ Ngâm ôm lấy tay cha, nước mắt lã chã rơi. Nàng đau lòng như vậy, khiến Từ Tư cũng khóc theo, quỳ trước giường khóc nức nở: "Cha ơi..." Nỗi bi thương của hai chị em đã lan sang mọi người, những thuộc hạ đã theo Từ Hoán nhiều năm đứng ngoài cửa cũng lần lượt lau nước mắt. Đại nhân đang ở tuổi tráng niên, đúng vào thời điểm xây dựng công danh sự nghiệp, không ngờ lại gặp phải chuyện này, thật đúng là trời cao đố kỵ người tài. Còn hai vị tiểu thư, từ nhỏ đã mất mẹ, giờ lại sắp mất cha, thật quá đáng thương.