Mặc Dù Chỉ Là Cấp 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh
Tuế Thời Khâm13-05-2025 08:08:19
Cái chân đã lạnh ngắt, trông như đã bị đứt từ lâu.
Bạch Thu Diệp nhặt chân mèo lên, ánh mắt trầm xuống.
Có lẽ mèo mun đã chết rồi.
Liễu Hạc tìm quanh một vòng trở về: "Không tìm được Phó Dao."
Mạc Kiệt lo lắng nói: "Mèo gặp chuyện, có lẽ cô ta cũng gặp nguy hiểm. Cả Trần Thần nữa, khả năng sống sót e là không cao."
Liễu Hạc im lặng một lát: "Anh thật sự lo lắng cho bọn họ."
Mạc Kiệt cười gượng, sau đi qua quỷ môn quan một vòng, lòng phòng bị trong anh ta dường như bắt đầu yếu đi, không còn vẻ giả dối như trước.
Anh ta không ngờ Liễu Hạc lại nhìn thấu sự thay đổi của mình.
Mạc Kiệt nói: "Lời cậu nói cũng nhiều hơn rồi đấy."
Liễu Hạc muốn nói lại thôi: "Tôi xuống sân tìm thử." Nói xong cắm đầu bước xuống lầu.
Mạc Kiệt quay lại gọi Bạch Thu Diệp, phát hiện cô đang đứng trước cửa phòng ngủ của vợ chồng Đỗ quả phụ, ánh mắt dán chặt vào bên trong, như đang nhìn gì đó.
Anh ta bước tới hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Thu Diệp không quay lại, chỉ tay về phía bức ảnh cưới treo trên giường: "Nhìn có chút kỳ lạ."
Mạc Kiệt nhíu mày: "Lạ ở chỗ nào?"
Bạch Thu Diệp đi vào, trèo lên giường gỡ khung ảnh xuống.
Cô mở khung ảnh, cầm lấy bức ảnh cưới có bầu không khí cổ quái đó chạy nhanh xuống bếp.
Mạc Kiệt không biết xảy ra chuyện gì, theo sát phía sau.
Bạch Thu Diệp múc một ca nước đổ lên bức ảnh, dùng ngón tay xoa lên mép bức ảnh.
Một lát sau, cô thấy góc bức ảnh dần tách ra, để lộ một khe hở.
Mạc Kiệt ngạc nhiên cúi đầu nhìn: "Bên dưới còn một lớp nữa?"
Bạch Thu Diệp xé phần trên ra, lộ ra một bức ảnh cưới giống hệt bên dưới.
Ngay khi nhìn thấy bức ảnh này, đồng tử hai người đồng loạt co lại.
Bức ảnh bên dưới bị dán chặt này đầy những vết đỏ sậm, trông như vết máu bắn tung tóe.
Hơn nửa, khuôn mặt của người đàn ông trong ảnh đã biến thành một mớ hỗn độn, không thể nhìn rõ ngũ quan. Từ những vết tích có thể suy ra bức ảnh đã bị dao cào nát.
Bạch Thu Diệp lẩm bẩm: "Trước đây tôi chưa từng phát hiện ra."
Nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của cô, Mạc Kiệt vô thức an ủi: "Lúc đó chúng ta chỉ tập trung vào thi thể và người giấy, làm sao phát hiện ra được."
Bạch Thu Diệp vuốt ve bức ảnh, lòng rối bời như sóng cuộn.
Cô không nói lần này, mà là suốt 13 năm qua.
Cô không phải chưa từng mở khung ảnh ra kiểm tra, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng bức ảnh lại có lớp lót.
Cô luôn cho rằng Đỗ quả phụ rất yêu thương chồng mình, vì cô từng thấy bà ấy lau chùi khung ảnh rất nhiều lần
Nhưng những manh mối hôm nay làm mọi chuyện trở nên cổ quái.
Thêm vào đó, phản ứng lạnh nhạt của Đỗ quả phụ trước cái chết của chồng, khiến Bạch Thu Diệp bắt đầu nghi ngờ.
"Bà ấy hận chồng mình?" Mạc Kiệt nói: "Chẳng lẽ Trần Thần đoán đúng, Đỗ Hữu Phúc thật sự bị bà ấy giết?"
Lúc này, tiếng chuông trong phòng khách vang lên.
Ba giờ sáng.
Khi chuông đổ, cơ thể bọn họ đồng loạt bị cứng lại.
Phần thân dưới như không còn thuộc về bọn họ, sau khi cố gắng rất lâu mới tìm lại được cảm giác.
Bạch Thu Diệp đưa tay ra, phát hiện phần giấy hóa không chỉ giới hạn ở bàn tay. Cả cánh tay trên và chân dưới của cô cũng đã biến thành cảm giác cứng như giấy trắng.
[Mức độ giấy hóa hiện tại: 40%]
Mạc Kiệt: "Thời gian không chờ ai, nhanh tới từ đường thôi."
Liễu Hạc từ một góc khác của ngôi nhà bước ra, xách theo bộ xương của Đỗ Hữu Phúc, rời đi cùng bọn họ.
Trước khi rời đi, Đỗ quả phụ đã chỉ hướng từ đường cho bọn họ. Đường đi không gặp chướng ngại gì, rất nhanh đã tới gần từ đường.
Mạc Kiệt đẩy gọng kính: "Quá thuận lợi, tự nhiên thấy không quen."
So với cảm giác cận kề cái chết vừa rồi, dù làng vắng lặng, quỷ dị, anh ta vẫn cảm nhận được sự yên bình hiếm hoi.
Khác với những ngôi nhà đơn sơ trong làng, từ đường được xây dựng rất tinh xảo, đặc biệt là gian chính giữa đặt bài vị tổ tiên.
Cánh cổng lớn sơn đỏ vô cùng uy nghi, khung cửa treo bảng hiệu khắc chữ "Thiên Thu Kim Giám".
Bọn họ đẩy cửa bước vào, hai vòng cửa gỉ sắt chạm nhau kêu "keng" phá vỡ không khí tĩnh mịch.