Chương 50

Cô Vợ Phú Nông Siêu Cấp Có Không Gian

Ngũ Nguyệt Tử Đinh Hương 16-08-2025 22:49:49

Đôi mắt sắc bén của Tiêu Lăng Ngọc hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Trần Nhiên, cười như không cười hỏi: "Trần Nhiên, anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ cầu xin cậu Nhan? Hơn nữa, đồ cặn bã như anh, có tư cách gì để khiến tôi cầu xin cậu Nhan?" Hả?! Mọi người đều kinh ngạc, ngạc nhiên không thôi. Không ai ngờ rằng, Tiêu Lăng Ngọc lại là người trở mặt vô tình như vậy. Rõ ràng một giây trước còn thâm tình với Trần Nhiên, miệng còn gọi "anh Nhiên", nhưng giây sau, khí thế đã trở nên hung dữ, sắc bén và vô tình, mắng to "đồ cặn bã". Sau khi Trần Nhiên nghe lời Tiêu Lăng Ngọc nói, đồng tử co rút lại, vẻ mặt kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Tiêu Lăng Ngọc, hiển nhiên là không ngờ rằng Tiêu Lăng Ngọc sẽ... sẽ sắc bén và vô tình như vậy. Anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Lúc này, Triệu Mân Mạn vẫn luôn im lặng như chim cút đứng bên cạnh không nhịn được nữa, lúc này, lửa giận mà cô ta vẫn luôn kìm nén bỗng chốc phun trào như núi lửa, đồng thời cũng khiến cô ta mất hết lý trí. Cô ta tức giận chỉ vào Tiêu Lăng Ngọc mắng: "Tiêu Lăng Ngọc, đồ đĩ thoã hèn hạ, cô giả vờ cái gì chứ. Trước đó, chẳng phải cô còn thâm tình gọi chồng tôi là "anh Nhiên" sao? Sao bây giờ lại trở mặt? Hừ, tôi thấy cô đang trả thù đúng không? Trả thù Trần Nhiên đã phản bội tình cảm của hai người, cho nên cô mới mượn tay cậu Nhan để trả thù chúng tôi, có phải không? Tôi thấy cô xúi giục cậu Nhan thu mua Huy Khánh là muốn cướp Trần Nhiên về, có phải không? Hừ, đồ hèn hạ, tôi nói cho cô biết, tôi và Trần Nhiên đã kết hôn rồi, tôi sẽ không bao giờ ly hôn, cô đừng có mơ mộng hão huyền nữa, đừng hòng dùng Huy Khánh để uy hiếp chúng tôi. Nếu như cô biết điều, vẫn ngoan ngoãn xin lỗi chồng tôi, còn ngoan ngoãn cầu xin cậu Nhan, để cho anh ấy buông tha Huy Khánh, buông tha chúng tôi, tôi sẽ hào phóng một chút, về sau không ngăn cản hai người gặp mặt..." Mọi người giật mình nhìn chằm chằm Triệu Mân Mạn, âm thầm nói: "Triệu Mân Mạn điên rồi sao? Thái độ của cô ta là đang cầu xin người khác sao?" "Câm miệng!" "Bốp!" Triệu Huy Khánh phẫn nộ quát, sau đó cho Triệu Mân Mạn một cái tát thật mạnh, sắc mặt xanh mét, tức giận đến mức cả người run rẩy. Ông ta chưa bao giờ biết con gái của mình lại ngu xuẩn như thế. Hiện tại bọn họ đang có việc cầu xin Tiêu Lăng Ngọc, vậy mà lại luôn miệng mắng người ta là đĩ thoã là hèn hạ, không nhìn thấy sắc mặt của cậu Nhan đen sì đến mức không thể nhìn được nữa sao? Cô ta đâu có đang cầu xin người khác? Cô ta đang đổ thêm dầu vào lửa! Trong chớp mắt Triệu Mân Mạn như bị dội một gáo nước lạnh, khiến cô ta bình tĩnh lại. Gương mặt sưng đỏ căn bản cũng không nhìn ra bất cứ biểu cảm gì, nhưng đáy mắt lại lộ ra sợ hãi và lo lắng bất an. Cô ta nhanh chóng cúi đầu, không dám hé răng nữa. Sau khi Triệu Huy Khánh mắng Triệu Mân Mạn xong, ông ta liền xin lỗi Tiêu Lăng Ngọc: "Tiêu..." "Cô Triệu, cô nói rất đúng." Không đợi Triệu Huy Khánh nói chuyện, Tiêu Lăng Ngọc đã trực tiếp cắt ngang lời của ông ta. Triệu Huy Khánh nhíu chặt lông mày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Ngọc, không biết Tiêu Lăng Ngọc đang nói đến phương diện nào. Rất nhanh, Tiêu Lăng Ngọc đã cho ông ta đáp án. Tiêu Lăng Ngọc cười nói: "Chính là tôi đã bảo Cậu Nhan thu mua Huy Khánh." Nụ cười rất đắc ý và kiêu ngạo, hết sức khiến người ta chú ý. "Sao có thể như thế?" Mọi người nghe được đáp án này, lại một lần nữa cảm thấy không thể tin. Hôm nay Tiêu Lăng Ngọc cho bọn họ quá nhiều bất ngờ, bất ngờ đến mức khiến bọn họ rất hoài nghi, Tiêu Lăng Ngọc hiện tại thật sự là Tiêu Lăng Ngọc của ngày hôm qua sao? Nếu không, sự thay đổi của một người sao có thể lớn như vậy? Triệu Huy Khánh và Trần Nhiên không thể tin nổi, trợn to mắt, Triệu Mân Mạn đang cúi đầu cũng nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ trừng thật to. Trước mắt Triệu Huy Khánh tối sầm, thân thể rất khiếp sợ run rẩy một chút. Ông ta chỉ vào Tiêu Lăng Ngọc, hỏi: "Chuyện này... chuyện này không thể nào? Rõ ràng cô đã đồng ý rồi, vậy mà..." Tiêu Lăng Ngọc cười nói: "Vì sao không thể? Tôi đã đồng ý với các người để Nhan Thị khôi phục hợp tác với Huy Khánh, hơn nữa cũng đã thực hiện lời hứa, Huy Khánh vẫn là Huy Khánh, không phải sao?" Lập tức sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nói: "Điểm khác biệt duy nhất chính là, Huy Khánh đã đổi chủ, không phải của Triệu Huy Khánh ông, cũng không phải của nhà họ Triệu các người, mà là của cậu Nhan!" Lời Tiêu Lăng Ngọc vừa nói ra, hiện trường xuất hiện một loại yên tĩnh kỳ lạ. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Ngọc, giống như đang nhìn người ngoài hành tinh vậy.