Chương 48

Quỷ Keo Kiệt Bị Trói Định Với Hệ Thống Thần Hào

Mạnh Mãn 21-08-2025 20:31:39

Mấy ngày nay cô rút được một thẻ hoàn tiền gấp đôi, móc túi hệ thống được 2. 000 đồng. Cộng thêm thấy hệ thống vẫn chưa biến mất, cô mới yên tâm được một chút. Có tiền rồi cũng không định làm gì, hầu như đều để dành gửi về cho bố mẹ lo tiền thuốc. Bố mẹ Nguyên nghe tin thì cuống quýt gọi điện hỏi tiền từ đâu ra. Cô bịa chuyện qua loa, mượn luôn cớ của hệ thống, nói rằng gặp được một nhà từ thiện tốt bụng tặng tiền, còn may mắn trúng được một chiếc điện thoại. Hai người nghe xong mới yên tâm, còn nói sẽ lên miếu đốt nén nhang cảm tạ người tốt. Nhà Nguyên Mạch Đông nằm sát núi, trên núi có một ngôi miếu vô chủ, chỉ có một lão hòa thượng sống cô độc. Nghe nói ông không còn người thân, mỗi ngày ăn chay niệm Phật, tự trồng trọt sống qua ngày, cũng chưa từng ngăn ai lên miếu thắp nhang, tất cả đều miễn phí. Từ sau khi mẹ cô đổ bệnh, ngoài bệnh viện ra thì ngôi miếu trên núi kia gần như trở thành chốn lui tới quen thuộc nhất của gia đình. Hiện tại có được nguồn thu nhập ổn định làm cô thấy nhẹ lòng, cộng thêm tiền thưởng thẻ nhân đôi, cô mới chịu tạm gác lại những lo nghĩ để đi ăn một bữa với Đường Giai. Mỗi lần hai người đi ăn, Đường Giai luôn là người để ý đến cô nhiều hơn. "Đều tại tớ đầu tháng tiêu xài hơi quá tay, thi giữa kỳ lại không khá khẩm nên chẳng dám mở miệng xin tiền bố mẹ. Không thì chúng ta có thể đi ăn cái khác ngon hơn rồi, bây giờ lại về với căng tin thôi." Thật ra Đường Giai hiểu rất rõ Nguyên Mạch Đông ngại ăn chực người khác. Nếu gọi món đắt tiền, chắc chắn cô sẽ đề nghị chia đôi, không nỡ để người khác phải chi thêm vì mình. Nguyên Mạch Đông cũng biết điều đó. "Không sao, căng tin số hai trường mình cũng ngon mà." Trường cô có hai nhà ăn, nhà ăn số một được khoán cho đơn vị bên ngoài, đồ ăn vừa đắt vừa dở. Còn nhà ăn số hai thì mở thầu cho các thương nhân vào kinh doanh. Ai cũng muốn thu hút sinh viên nên giá mềm, món phong phú, mùi vị cũng khá ổn. Vào đến nhà ăn, Đường Giai gọi hai món xào. Nguyên Mạch Đông nhìn quanh một vòng rồi gọi một phần cơm thịt nướng tám đồng, được đựng trong chiếc nồi nhỏ, có đủ thịt rau, cơm và một bát canh rong biển to tướng, mùi vị cũng không tệ. Chỉ là khi ăn vẫn thấy hơi đau ví. Nếu mấy ngày qua không kiếm thêm được chút đỉnh, e là cô vẫn chưa dám tiêu như thế. Đường Giai ngạc nhiên khi thấy cô gọi cơm thịt nướng, nhưng cũng không nói gì. Thậm chí còn gắp nửa phần món xào của mình cho cô. "Lúc gọi cứ nghĩ mình ăn được, gọi xong lại thấy nhiều quá. Cậu ăn giúp tớ một ít đi!" Nguyên Mạch Đông ngẩng đầu, mỉm cười với cô bạn. Ngày trước Đường Giai thường mang đồ ăn về cho cô, nhất là mỗi khi đi ăn ngoài. Miệng thì bảo gọi dư ăn không hết, nhưng thật ra là muốn quan tâm cô hơn một chút. Ăn xong hai người cùng trở về ký túc xá. Lộc Viên lại gửi tin nhắn trên Wechat cho Nguyên Mạch Đông. [Lộc Viên: Thiệt là, bó tay luôn. Ông đại gia kia lại chặn trước cổng công ty em rồi. ] [Thiểm Quang: Có chuyện gì thế?] [Lộc Viên: Chuyện là lúc trước ông ta donate cho em một ít, mới đầu cứ đòi gặp mặt nhưng em không đồng ý. Mấy hôm nay chắc nóng ruột nên sau khi đánh xong giải công ty là chạy tới công ty em chờ luôn, làm em không dám ra khỏi cửa luôn ấy. ] Có lẽ vì đều là con gái nên giữa Lộc Viên và Nguyên Mạch Đông gần như không có rào cản, chuyện gì cũng có thể mang ra tán gẫu.